"Ta... không phải ý đó!"
Nhận thấy bọn họ không được bình thường, ta từ từ ngồi xuống, chủ động để đĩa trái cây ngay trước mặt Quân Nhu, tay cầm bình trà, rót từng người một, cho đến cái ly của Khương Hựu Thạc.
Hắn hỏi: "Vậy thì lý do là gì?"
Ta dừng lại.
"Vì... đây là..."
Không vội đặt cái bình về chỗ cũ, ta bình thản rót tiếp.
"Việc riêng của ta.". Ta không giải thích gì, chỉ vẻn vẹn dùng một câu chặn đứng tất cả.
Ba người họ đều trưng ra bộ mặt kinh ngạc.
Một tiếng thở dài rất khẽ cất lên.
Chung quanh lặng như tờ.
Khương Hựu Thạc hạ mắt nhìn vào vật chứng trên bàn, lại nhìn ta ảm đạm nói.
"Ta đưa cô nương tới đây, vốn dĩ nên để ta chịu một phần trách nhiệm. Nhưng xem ra, cô nương vẫn nghĩ rằng những việc này đều là phiền phức..."
Ta cúi đầu lặng thinh, không có cách nào phản bác.
Ta không cần thêm người nào giúp, không cần bọn họ vì ta mà trở thành bộ dạng như Cẩn Y lần thứ hai, thứ ba. Bằng mọi giá, không được để bọn họ nhúng vào việc này.
Vì vậy ta nhìn hắn, vờ như không hiểu lời hắn mà nói tiếp.
"Hôm qua mọi người đều đã vất vả vì ta, cảm ơn ngươi nhé, Quân Nhu!
À Vu Tử Ưu, về gian phòng bị cháy ta nhất định sẽ bồi thường thiệt hại cho ngươi thật thỏa đáng!
Huynh nữa, Hựu Thạc, cảm ơn huynh đã đưa ta ra khỏi đó! Thật lòng cảm ơn!"
Không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771099/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.