Bước vào trong, ta thấy ngay Cẩn Y đang nằm sấp trên giường, có mùi thuốc đắp đậm đặc quanh phòng.
"Huynh đi lâu như vậy, ta đói chết mất rồ... Tiểu thư! Người sao lại đến đây?"
Cẩn Y cựa quậy, tựa muốn ngồi dậy, ta từ cửa vừa thấy mặt nàng đã phải mắng.
"Ngươi nằm yên đó!"
"Vâng... ạ!". Cẩn Y ngoan ngoãn ôm cái gối nằm, ngẩng mặt về phía ta đáp.
"Ngươi còn đau không?"
"Không ạ, nô tỳ chỉ thấy hơi tê tê thôi ạ!"
Cẩn Y nhoẻn miệng cười, có Cận An nên ta không tiện xem qua vết thương trên lưng nàng mà ngồi xuống ghế trước, vì vết thương dưới chân ta trở nên ngưa ngứa, A Ngân thì luôn theo ngay phía sau.
"Ngươi dưỡng thương cho tốt, Cận An, mang đồ ăn cho Cẩn Y đi!"
"Đây ạ!"
Cận An đặt cái giỏ lên bàn, mở nắp bên trên lấy ra một bát cháo thịt bằm nóng hổi, định đưa luôn cho Cẩn Y ta liền nhắc.
"Còn nóng lắm, ngươi thổi cho mau nguội trước đã!"
"A... Vâng!"
"Cảm ơn Tiểu thư!"
Cẩn Y nhận lấy bát cháo đã được thổi, ăn ngon lành, Cận An lại đặt thêm bát thuốc sẵn trên bàn, rồi đi rót ít nước ấm cho nàng. Ta muốn tới xem thử thuốc sắc thế nào, chân vô ý vấp phải một cái bậc thềm cạnh giường suýt ngã, có A Ngân kịp thời đỡ lấy.
"Tiểu thư, người bị thương ạ?". Thấy trên hai tay ta băng bó, Cẩn Y hiểu ngay, nét mặt nàng đổi sang hoảng hốt.
"Không sao, nhẹ hơn so với ngươi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-phuong-bac/2771098/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.