"Cô thấy sao rồi?" - Do sợ, Tô Tín Diệp được đón về chưa bao lâu. Vụ án còn chưa phá được, đã đi đời nhà ma, vậy thì không được.
Tô Tín Diệp lại ho vài cái, vẫn duy trì nụ cười nói: "Quen rồi."
"Cô bị sao vậy? Tại sao ho ra máu?"
Tô Tín Diệp thờ ơ nói: "Từ nhỏ đã vậy, bất quá mấy năm nay nghiêm trọng hơn." - Nàng nhìn ra ngoài song sắt, ánh mặt trời chói chang chiếu vào bệ cửa sổ, làm không khí nhuộm một màu ấm áp và yên bình: "Có lẽ, tôi không thể sống qua mùa hè."
Do không khỏi sững sờ, dù ngay từ lúc nhìn thấy Tô Tín Diệp, nàng đã biết sức khỏe của con ma bệnh này rất tệ, nhưng không ngờ tệ đến mức này... Bây giờ đang là đông chí, nghĩ là, người này chỉ còn sống được vài tháng thôi.
Nghĩ tới đây, sự oán giận vì bị Tô Tín Diệp cầm súng muốn giết nàng trở nên rất nhỏ, như trốn vào một góc nhỏ nào đó trong lòng.
Chợt thương cảm cho cô, 30 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta động lòng, lại tài năng, đáng tiếc bệnh nặng... Nhưng có lẽ đây là báo ứng mà ông trời dành cho cô, ai bảo cô đã giết người thân của mình, như vậy còn nhân tính không?
Tô Tín Diệp đột nhiên nói: "Nếu có thể sống đến mùa xuân thật tốt. Khi đó hoa nở khắp nơi, em gái tôi trước đây, chỉ mỉm cười khi mùa xuân đến...."
"Em gái cô?" - Do nhớ tới, em gái của Tô Tín Diệp. Chính là người mà cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-vien-benh-vien-tam-than/3504651/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.