Trong khu vực sảnh của công ty, ánh mắt từ khắp mọi nơi đều đổ dồn về phía Trương Minh Quân làm cho anh cảm thấy bối rối nhẹ. Mặc dù không thể hiện ra bên ngoài, nhưng trong lòng anh cũng đang khá căng thẳng.
Nhìn người phụ nữ vẫn đang ôm chặt dưới thân mình, anh không biết rốt cuộc cô ta đang có ý đồ gì.
"Cô tới đây làm gì? Tại sao cô cứ ôm chặt tôi thế này?" Trương Minh Quân giữ hai tay của Phương Hoa rồi dùng chút sức đẩy cô ta ra, ánh mắt lạnh lùng của anh bộc lộ sự khó chịu lớn nhất từ trước tới nay.
Chính xác là hiếm khi thấy được biểu hiện này qua vẻ bề ngoài của anh.
Phương Hoa không phát hiện ra điều này, bất chấp những ánh mắt ngờ vực của bao nhiêu con người tại đây, cô ta vẫn mặt dày tiếp tục ôm chặt lấy anh mà khóc lóc thảm thiết: "Anh Quân, anh mau cứu em đi! Tất cả mọi người đều đang đổ oan cho em rằng em là kẻ chủ mưu hại chết Tuyết Nhi, trong khi họ không có bằng chứng! Rõ ràng em bị oan mà!"
Đã đến mức này rồi Phương Hoa thực sự muốn ăn cả ngã về không, có chết cũng không chịu thừa nhận bản thân là "kẻ đầu sở" của mọi chuyện.
Trương Minh Quân giật tay cô ta ra khỏi người mình, tỏ rõ thái độ khó chịu: "Tôi không có lý do gì để giúp cô cả. Đi về đi, đừng làm loạn ở đây thêm nữa"
Khi anh định bước đi thì Phương Hoa lại đưa tay ra giữ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuyet-lap-lanh/3629737/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.