Chương trước
Chương sau
Sau buổi lễ khai máy có rất nhiều trang báo đưa tin về bộ phim cổ trang này.

Dự án có tên Liễu Phương Thanh Ngọc, cái tên là sự kết hợp giữa tên của nam nữ chính Liễu Phương và Thanh Ngọc. Tuy bộ phim mới bắt đầu khai máy vào ngày hôm nay song các diễn đàn trên mạng lại đang thảo luận vô cùng sôi nổi. Một trong số đó phải kể đến cặp đôi vào vai hai nhân vật chính này.

Cả đoàn làm phim ai cũng biết tin tức của ngày hôm nay hot đến mức nào, nổi bật nhất hôm nay chính là nam nữ chính và sự trở lại của Trương Minh Quân sau nhiều năm giải nghệ. Có thể nói độ nổi tiếng của bộ phim ngày càng một cao hơn, cùng với đó áp lực đè nặng lên đoàn làm phim và các diễn viên cũng lớn hơn rất nhiều. Đặc biệt là người đảm nhiệm vai nữ chính như cô - Tuyết Nhi lại càng thêm áp lực.

Lúc này Tuyết Nhi không lên mạng mà đang bận đọc kịch bản, khi ấy thì nghe được Lê An đang lải nhải bên tai mình rất nhiều.

“Chị có biết ngày hôm nay chị leo thẳng lên ba cái hotsearch rồi không chị Tuyết Nhi?” Lê An vô cùng hứng khởi nói.

Nhưng Tuyết Nhi dường như chẳng quan tâm cho lắm, cô vẫn nhìn chằm chằm vào kịch bản mà trả lời: “Chị nghe mọi người truyền tai nhau rồi, càng leo hotsearch nhiều thì mọi người càng kỳ vọng vào bộ phim nhiều hơn, bởi vì chồng... khụ khụ! Bởi vì tiền bối đã quay trở lại đóng phim sau nhiều năm giải nghệ mà.”

Tuyết Nhi trở nên căng thẳng, cũng may chưa lỡ miệng nói ra, nếu không thì chắc chết mất.

Dù sao trong hợp đồng hôn nhân đã có thỏa thuận rằng hai bên không được tiết lộ mối quan hệ hiện tại ra bên ngoài. Điều kiện này chỉ có phía Trương Minh Quân đưa ra thôi, còn cô thì không muốn.

Thậm chí Tuyết Nhi còn hận không thể cho toàn thế giới biết rằng cô chính là vợ của ảnh đế Trương Minh Quân nữa kia mà.

Hiểu được mức độ nghiêm trọng qua lời nói của Tuyết Nhi mà Lê An nổi hết cả da gà, cô ấy run run nói: “Chị nói đúng, ảnh đế đã quay lại đóng phim rồi nên mọi người trông chờ nhiều vào bộ phim này thì cũng không lấy làm lạ...”

“Chị biết kiểu gì chuyện này cũng sẽ lên hotsearch, chỉ là sớm hay muộn thôi, nhưng thật không ngờ lại leo lên sớm đến vậy.” Tuyết Nhi cắn một miếng táo rồi nói tiếp: “Điều cấp thiết bây giờ chính là chị cần phải cố gắng phát huy khả năng diễn xuất của mình tốt nhất có thể.”

Nghe cô nói vậy Lê An cũng cảm thấy vô cùng hợp lý, cô gái nhỏ liền gật đầu đồng tình: “Chị nói đúng, cách thuyết phục khán giả tốt nhất hiện giờ chính là diễn xuất.”

“Chính xác.” Tuyết Nhi quay đầu đọc tiếp kịch bản: “Lát nữa không có chuyện gì quan trọng thì đừng gọi chị nhé, cảnh sắp tới là cảnh của chị rồi đó.”

Lê An nhìn qua rồi cũng nghe lời vâng dạ một tiếng.

Vì không có việc gì làm nên Lê An đảo mắt nhìn ngắm mọi người xung quanh đang làm việc, cùng lúc đó cô vô tình bắt gặp một cô diễn viên nọ đang nhìn về phía này với ánh mắt vô cùng chán ghét, sau khi gặp phải cái nhìn của Lê An thì cô ta lập tức quay phắt đi chỗ khác.



Lê An nhíu mày, cô gái đó dĩ nhiên cô cũng biết, là Trịnh Ngọc Phương - kẻ thù không đội trời chung của Tuyết Nhi.

Chuyện là ban đầu cô ta cũng là một trong những người muốn casting vai Thanh Ngọc, thế nhưng đáng tiếc thay đạo diễn Minh đã nhìn trúng Tuyết Nhi, nên chẳng cần cô tìm đến casting thì đạo diễn đã quyết định chọn cô vào vai nữ chính này rồi.

Dĩ nhiên Trịnh Ngọc Phương chỉ có thể vào vai phụ - Lê Uyển Uyển, một tiểu thư đài các khác có địa vị ngang ngửa với Thanh Ngọc, nhưng khổ nỗi lại có tâm địa ác độc tới mức không ai có thể ngờ tới được.

Lê An nghĩ bụng, cái vai này quả thực rất hợp với Trịnh Ngọc Phương, bởi cô ta chẳng cần phải diễn làm gì, cứ đem cái bản chất thực sự của mình vào bên trong phim là được rồi. Mà không biết trong quá trình quay phim cô ta sẽ làm gì Tuyết Nhi nhà cô không nữa.

Hy vọng là cô ta sẽ không giở thủ đoạn gì cả.

“Chao ôi, thực muốn tám chuyện với chị Tuyết Nhi quá mà chị ấy đang bận đọc kịch bản, mình không thể nào làm phiền chị ấy được!” Lê An buồn rầu tới muốn khóc hết nước mắt.

***

Một tiếng sau, cảnh quay đầu tiên của Tuyết Nhi đã chính thức bắt đầu.

Vì là bộ phim có bối cảnh xuyên không nên trước mắt cô sẽ phải quay một phân cảnh ở thời hiện đại trước.

Ở phần đầu có nói đến việc Thanh Ngọc gặp tai nạn, cảnh này cô phải nằm trên giường bệnh, nữ chính nhìn ra bên ngoài cửa sổ với ánh mắt vô hồn.

Đạo diễn Minh thấy mọi thứ đã sẵn sàng, ông giơ tay lên hô to: “Diễn!”

Tuyết Nhi nhập vai rất nhanh, biểu cảm trên gương mặt biến đổi nhanh chóng, lúc này đã không còn sức sống nữa, vô cùng hốc hác và yếu ớt. Đôi môi trắng bệch, làn da thô ráp, ánh mắt hờ hững, giống như sắp từ bỏ cả thế giới này vậy.

Bầu trời hôm nay thật đẹp, những bông hoa nở rộ trải dài khắp các mặt đường, những chú chim đậu lại trên cành cây cao, chúng hót líu lo ríu rít không ngừng.

Nhưng đối với một người sắp chết như cô đây, dường như những cảnh quan tuyệt đẹp ấy chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.

Thanh Ngọc cố gắng cong khóe miệng mình lên, thế giới này thực quá tàn nhẫn với cô, bào mòn sức lực của một con người, tới mức mà sống dở chết dở đến thế này đây.

Cô biết, lần này mình sắp chết rồi.



Bị bạn trai phản bội, bị đồng nghiệp hãm hại, vân vân và mây mây. Còn thứ gì có thể níu kéo cô lại đối với thế giới này nữa hay không?

“Bố, mẹ... con đi theo hai người đây...”

Thanh Ngọc cố gắng giơ bàn tay lên thật cao về phía bầu trời, song cuối cùng chỉ còn lại những tiếng tít dài vang lên, báo hiệu một cái chết nữa đã đến.

Cánh tay gầy gò của người phụ nữ đã rơi xuống, dấu hiệu sự sống trong căn phòng nay đã biến mất.

Trước khi rời khỏi thế giới này, Thanh Ngọc đã để lại những giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

Cuộc sống khổ đau này cuối cùng cũng đã kết thúc, cô đã không còn luyến tiếc bất cứ điều gì ở nơi này nữa rồi.

“Cắt!” Đạo diễn Minh giơ tay lên hô to.

Tuyết Nhi dần mở mắt ra, còn chưa kịp ngồi dậy thì đã nhận được một tràng vỗ tay nhiệt liệt từ mọi người.

Lê An đứng bên ngoài cổ vũ hết mức: “Chị Tuyết Nhi diễn hay quá đi mất aaaaa!!!”

Đạo diễn Minh vui vẻ giơ ngón tay cái lên rồi nói với cô: “Cháu làm tốt lắm, chỉ trong một lần quay vậy mà đã nhanh chóng hoàn thành, chúng ta đều rất ngạc nhiên với lối diễn xuất này của cháu đấy, nhập vai rất nhanh, đến cuối cùng vẫn không hề mắc chút lỗi nào!”

Tuyết Nhi ngồi dậy, cô ngại ngùng đáp lại: “Cảm ơn đạo diễn, cảm ơn mọi người đã khen ạ.”

Khi vừa dứt lời, tầm mắt của cô vừa vặn nhìn sang Trương Minh Quân, anh không nói gì cả, chỉ mỉm cười rồi gật đầu một cái, ý muốn nói là cô làm tốt lắm.

Tuyết Nhi bất ngờ, lần đầu tiên cô được anh khen ngợi như vậy. Ngoài mặt thì trông có vẻ đang rất bình tĩnh, nhưng nội tâm bên trong cô đang vui sướng tới mức cơ thể đều muốn nhảy múa luôn rồi.

“Ah... chồng mình vừa khen mình kìa...”

Còn có người nào đấy, sau khi chứng kiến được màn diễn xuất đầy ấn tượng của cô thì ghen ăn tức ở, vô cùng tức giận mà rời đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.