Thật lâu sau đó, vào một ngày nào đó
Nói cho chính xác, đó là mùa thu năm sau. (Chúng hủ: Hình như cũng không phải thật lâu nha? Tiểu Tuyết: Đối với hai kẻ yêu nhau mà nói thì quan niệm về thời gian với chúng ta rất là bất đồng)
Mùa thu năm sau, một ngày nào đó.
Bạch Ngọc Đường theo lệ cũ tân trang lại y phục, đột nhiên phát hiện dưới đống y phục của Triển Chiêu tự nhiên xuất hiện một kiện bạch y.
Lấy ra, nhìn rất quen mắt nha, nghĩ nghĩ lại, đây không phải là bộ mình mặc lần trước bị Triển Chiêu phát giận đá bay một cái sao?
Mấy lần khó hiểu chả biết cái bộ này tự nhiên vô duyên vô cớ biến mất tiêu chẳng thấy đâu nữa. thì ra là bị con mèo này giấu đi. Mở ra nhìn, vết chân trên mặt áo không còn nữa, bởi nó đã bị ai đó giặt sạch đến mức nhiễm không một hạt bụi, thoảng hương mát nhẹ.
Kỳ quái nha, Mèo Con giặt lúc nào mà sao hắn không thấy vậy?
Xoay người đến lay lay người còn đang nằm ngủ vùi trong chăn, “Mèo Con, Mèo Con?”
Triển Chiêu có chút không tình không nguyện mà mở mắt, đêm qua con chuột chết kia ngang ngạnh nói rằng không tận dụng thời gian nghỉ ngơi hiếm có mà Bao đại nhân ban cho thì thật là lãng phí, cho nên không biết thế nào là tiết chế dục hỏa bản thân, báo hại mình bây giờ toàn thân đau nhức không ngừng, “Làm gì a?” (Vợ chồng hòa thuận rồi nên dẫn đến kết cục là vợ mỗi sáng không sao dậy được=)))))
“Ai, Mèo Con, ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuy-khuyet-anh-tinh-tu-kiem-sinh/99902/chuong-3-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.