Bạch Ngọc Đường vẫn chưa có đi xa. Kỳ thực, hắn căn bản là không hề ly khai Khai Phong phủ.
Hắn đêm nào cũng len lén đến phòng nhìn qua Triển Chiêu.
Triển Chiêu đêm nào cũng đều ngủ không an giấc, thường thường trong mơ sẽ hay gọi tên hắn, nhìn dáng hình bất lực của Mèo Con trong mộng, trong tâm Bạch Ngọc Đường từng đợt co thắt đau đớn.
Khuôn mặt lãnh tĩnh kia của Triển Chiêu dường như đã khắc quá sâu trong lòng hắn, dù có nói gì cũng chẳng thể xua tan. Tâm hắn dường như muốn nổ tung vì khổ sở, Triển Chiêu, Triển Chiêu, hình ảnh trước mắt tất cả đều là bóng hình của người này, nhưng cũng chính người đó đã vứt bỏ không đoái hoài đến tấm lòng của hắn. Chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như lúc này. Không, đau đớn căn bản không thể hình dung được tâm tình của hắn như lúc này. Hắn buồn bực xuất đao múa loạn trên trời đêm.
Vì sao?
Lẽ nào đây là kết quả cho mọi việc làm của hắn sao?
Lẽ nào đây là kết quả đền đáp cho bao khổ tâm của hắn đây sao?
Mèo Con
Hắn toàn tâm toàn ý yêu thương người này, có phải chính thứ tình cảm này rồi sẽ dằn vặt hắn suốt đời không?
Chậm rãi buông tay, Họa Ảnh dưới ánh trăng như nước lóa lên ánh đao thê lương.
Nhìn từng cơn hàn phong, Bạch Ngọc Đường mới đột nhiên nhớ tới thương thế trên người Triển Chiêu.
Chính là, một mình hắn có khi nào khó có thể bình an về tới Khai Phong phủ hay không?
Hận, hận bản thân vì sao lại còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuy-khuyet-anh-tinh-tu-kiem-sinh/99901/chuong-3-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.