Vào một ngày đẹp trời đầu tháng Bảy, tôi theo ba vô rẫy chơi để khuây khỏa nỗi buồn chán trong lòng. Và tôi cũng sớm quên đi những nỗi buồn ấy thật. Ba tôi và tôi ở cùng nhau trong một ngôi nhà nhỏ, được đắp lên một cách đơn sơ bởi những cục đất lấy từ cái gò mối gần đó. Những cây cột, cây xà bằng gỗ cong vênh, chắp nối với với nhau bởi những sợi thừng làm từ xơ dừa thô ráp. Một cái hang của lũ mối gỗ như con rắn nhỏ đang cuộn lấy cây cột nhà. Những chiếc tàu dừa khô màu nâu sẫm được lợp lên trên bộ khung ấy và bện lại với nhau một cách khéo léo, đủ để che nắng và che mưa cho chúng tôi. Trong nhà chỉ có một chiếc giường gỗ cũ kỹ dựng sát vách, bên cạnh ô cửa sổ nhỏ. Mỗi buổi tối, khi nằm trên cái giường ấy, tôi thường lăn qua lăn lại để nó phát ra tiếng kêu "cót két", và nhìn vầng trăng cùng những vì sao trên bầu trời, qua hai cái song cửa sổ èo uột như hai cái bánh ống.
Phía sau nhà chỉ có một gian nữa để làm bếp. Ở đó có một cái ấm nước, một cái nồi và hai cái xoong nhỏ. Tất cả đều dính đầy nhọ nồi đen nhem nhẻm. Trong một cái rổ nhỏ bằng nứa là vài cái chén đầy vết sứt ở miệng và mấy cây đũa tre mà chiếc nào cũng lệch nhau. Bên cạnh đó là những chai lọ đựng muối, đường, dầu ăn, được đặt trên những viên đá vuông vức. Cái bếp lửa chỉ là một cái vòng sắt có ba cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tuong-vy-mua-ha/2546096/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.