" Anh mong rằng em sẽ có một người yêu em cùng em đến hết cuộc đời. Một người sẽ luôn khiến em vui chẳng phải như anh chỉ làm em khóc ".
Tiếng nhạc báo thức trong điện thoại vang lên, làm Đăng Khoa tỉnh giấc. Anh dụi mắt vài cái rồi đưa tay tắt báo thức và nhìn quanh phòng, vẫn là căn phòng rộng lớn, nhưng được thiết kế theo phong cách tối giãn chỉ hai màu đen trắng, lại một ngày vô vị nữa trôi qua.
Anh không hề thích nơi này, dù anh đã lớn lên ở đây, nó được gọi là nhà nhưng suốt mười năm qua chưa hề có hơi ấm của gia đình.
Ba là giám đốc của một công ty quản lý nghệ sĩ lớn nhất nhì thành phố A, mẹ anh cũng là một bác sĩ có tiếng trong nghề và họ chả bao giờ có thời gian cho anh cả.
Điều đầu tiên họ nhắc đến khi gặp anh đó là hãy cố gắng thật nhiều để kế thừa sản nghiệp của ba mẹ. Anh đã sống như một đứa trẻ mồ côi trong chính ngôi nhà có cả ba và mẹ của mình.
Bây giờ anh cũng chả quan tâm đến điều đó nữa. Có lẽ anh đã chai sạn cảm xúc với những chuyện đó, dù có cũng được không có thì cũng chẳng sao.
Đăng Khoa lê thân mình xuống giường, vệ sinh cá nhân và thay một bộ quần áo thể thao chuẩn bị chạy bộ, thói quen của anh là chạy bộ một tiếng mỗi buổi sáng để giúp cơ thể khỏe mạnh hơn và cũng sảng khoái hơn.
Sau khi chạy bộ xong, anh ghé vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tu-dang-tieu-oa-oa/2803928/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.