Suốt một tuần trôi qua Kỳ An vẫn bình thường như thế, không khóc than, không ủ dột. Vẫn làm việc và sống một cuộc sống bình thường.
Ngọc Lam nhìn cậu như thế lại càng lo lắng hơn. Chẳng thà cậu khóc lóc đau khổ, cô còn có thể an ủi cậu được phần nào. Đằng này cậu cứ tỏ ra rất bình thường dù cho đã nhận một kích động lớn như vậy.
Ngọc Lam xem cậu như một người bạn tốt, nói không ngoa thì coi cậu như người anh trai vậy. Vì cậu luôn lo lắng và bảo vệ cô, bằng một cách rất thật lòng. Hơn ai hết cô cảm nhận được sự chân thành mà cậu đã dùng để đối đãi với cô.
Nên khi nhìn Kỳ An bình tâm, lãnh đạm trước mắt mình, Ngọc Lam đau xót không nguôi.
Cứ suy nghĩ trong lòng như thế cũng không phải là cách. Ngọc Lam cũng đã quyết định, trong ngày nghỉ ngơi hiếm hoi sắp tới rủ cậu đi giải khuây một ngày.
Hôm nay, bên ngoài tuyết cũng đã tan dần đi, những bông tuyết trắng cũng không còn rơi nữa. Ánh nắng ấm áp chan hòa, chim ca hát ríu rít trên cành cây. Trời trong xanh mát mẻ như háo hiệu mùa xuân sắp đến, một bắt đầu mới sắp được mở ra.
Lúc này Ngọc Lam cũng vừa ngủ dậy, cô lấy tay mò tìm điện thoại trên đầu giường, mở lên xem đã hơn 8 giờ sáng. Là khung giờ đẹp để đi chơi cho một ngày nghỉ thoải mái.
Cô còn chưa kịp đánh răng rửa mặt, thì những ngón tay thon dài đã bấm vào danh bạ trên điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tu-dang-tieu-oa-oa/2803899/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.