Không kìm lòng nổi, anh tìm kiếm bóng dáng Hựu Huyên qua Tiểu Ưu. Cứ nhìn thấy cô liền bắt đầu ngẩn ngơ, đầu óc khôn khéo của anh trở nên hơi ngố.
Biết rõ cô không phải Hựu Huyên, nhưng cứ mỗi phút giây vẫn đều muốn thấy cô. Nếu Tiểu Lục ở bệnh viện thì còn đỡ, anh có thể đông dạo tây dạo đến phòng bệnh, nói mấy câu, mời ăn một bữa cơm trưa. Nhưng sau khi Tiểu Lục xuất viện thì cái thú đó cũng không còn.
Điện thoại vang lên, hắn nghe. Là Hựu Đình gọi tới.
“Anh Lệ Bình, hôm nay anh có rảnh không? Mẹ nói chúng ta đã lâu không ăn cơm cùng nhau.”
“Hôm nay sao?”
Tối nay anh không có ca trực, cả khám bệnh buổi chiều cũng bỏ luôn- anh chỉ muốn tới nhà Lương Tiểu Lục.
Không ngờ ba chị em lại mang họ khác nhau: Cố Tiểu Ưu, Văn Tiểu Kí, Lương Tiểu Lục…… tình sử mẹ của bọn họ thật đúng là phong phú. Nghĩ đến đây, anh không nhịn được mà bật cười. Gia đình đặc thù như vậy làm sao anh không đến nhà thăm hỏi cho được.
“Anh Lệ Bình, anh cười cái gì?”
Cười? Có sao?
Anh quay đầu nhìn màn hình máy tính tối om, Hựu Đình nói không sai, hẳn là anh đang cười thật.
“Không có việc gì, dì Tĩnh Phân có khỏe không?”
“Khá hơn rồi anh, mẹ đã thèm ăn, về phần tâm trạng thì em nghĩ còn cần thời gian để thích nghi.”
“Nếu rảnh thì em đến với dì thường xuyên một chút, người bệnh cần nhất là có người thân quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tu-dang-no-day-tren-hang-rao/3230603/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.