Chương trước
Chương sau
Quán Quánvới Ninh Hằng ở trong phủ công chúa mấy ngày thì lại khởi hành quay vềGiang Nam, ta cùng Ôn Diễn đi tiễn bọn họ ra khỏi cửa thành. Khi quayvề, ta đột nhiên hứng trí, nói muốn đén Sướng Hí viên nghe kịch.

Không ngờ xe ngựa còn chưa đến, trên đường đã đụng phải Đỗ Tịch Tịch đã lâu không gặp.

Nàng ta khóc vô cùng thê thảm, thanh âm rất là bi thương, “Công chúa điện hạ, xin người hãy đi gặp Yến lang.”

Ta không muốn để ý đến nàng, ngáp một cái rồi dặn dò: “Vòng qua nàng ta đi.”

Thị vệ“vâng” một tiếng, xe ngựa lại tiếp tục đi lên phía trước, khi đi quangười Đỗ Tịch Tịch, nàng ta khóc càng tợn hơn, dường như là hét chóitai: “Công chúa điện hạ, Yến lang chẳng còn bao nhiêu nữa, xin người hãy đi gặp chàng lần cuối cùng.”

Ta ngẩn người.

Ôn Diễn cũng mở miệng nói: “Dừng xe.” Rồi hắn nói với ta: “Giảo Giảo, nàng thật không muốn gặp y lần cuối ư?”

Trong nhấtthời ta không kịp phản ứng. Lần trước nhìn thấy Yến Thanh chỉ là hơi gầy chút, sao mới qua có nửa tháng đã biến thành sắp chết là sao? Ta ngẩnngơ nói: “Hắn thật sự sắp chết ư?”

Ôn Diễn gậtđầu bảo: “Lần trước ta có gặp y, vẻ mặt của y rất kém, ta đoán có lẽ ychẳng còn bao nhiêu thời gian đâu. Trước sau gì nàng với y cũng từng làphu thê, nếu không đi gặp y, có lẽ sau này nàng sẽ hối hận đấy.”

Âm thanh của Đỗ Tịch Tịch lại truyền đến, “Công chúa điện hạ, ta dập đầu lạy người, xin người hãy đi gặp Yến lang.”

Ta cắn môi.

Ôn Diễn nắm lấy tay ta, “Giảo Giảo, ta không muốn sau này nàng phải tiếc nuối. Ta đợi nàng trong xe ngựa.”

Cuối cùng ta đã đến phủ đệ Yến Thanh. Ôn Diễn nói đúng, nhất dạ phu thê bách dạ ân,dù ta với Yến Thanh có bao nhiêu không vui, nhưng giờ hắn sắp rời khỏidương gian, rất nhiều chuyện đều không cần phải tính toán nữa.

Phủ đệ YếnThanh rất nhỏ, trong phủ chỉ có mấy tôi tớ ít ỏi đếm trên đầu ngón tay.Ta bước vào thì cảm thấy quen thuộc, vị thuốc đông y nồng nặc, sắc mặttôi tớ đau thương vô cùng, rất giổng phủ công chúa mấy tháng trước.

Chúng tôi tớ đều nhận ra ta, bọn hắn nhao nhao hành lễ phục lạy ta, một nha hoàn dẫn ta vào trong phòng Yến Thanh.

Vừa bước qua cửa, ta đã nghe thấy tràng ho sụ. Cước bộ ta thoáng dừng lại, tâm tư ta xoay chuyển một hồi rồi mới tiếp tục đi vào, đến gần thì thấy Yến Thanh hấp hối nằm trên giường, trên môi không có chút huyết sắc, hốc mắt hãmsâu, mặt gầy yếu như chỉ còn lại xương cốt, rất giống Liễu Dự lúc trước.

Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân của ta mà mắt hắn khẽ mở.

Hắn giật mình thất thần, mắt liền mở to ra, hắn ho khan vài tiếng, dường như muốn ngồi dậy. Ta nói: “Ngươi có bệnhtrong người không phải hành lễ.”

Hắn vẫn cốchấp vật lộn một phen, ta nghĩ có lẽ bệnh hắn đã nguy kịch rồi, bởi vìbây giờ Yến Thanh ngay cả ngồi dậy cũng không nổi. Hắn thôi không giãydụa nữa, nằm ốm yếu, hai mắt nhìn ta gắt gao.

“… Nàng đến gặp ta lần cuối sao?”

Ta hỏi: “Sao ngươi lại thành ra thế này?”

Hắn nói: “Có lẽ ông trời muốn phạt ta.”

Ta ngẩn ra,hắn bỗng nhiên ho mấy tiếng, có lẽ trước kia do chăm sóc Liễu Dự nên đãthành thói quen. Vừa nghe có người ho, ta lại theo bản năng đưa nước cho hắn.

Cho đến khi đưa nước đến bên miệng Yến Thanh thì ta mới ý thức được người trước mắt không phải Liễu Dự mà là Yến Thanh.

Trong mắt Yến Thanh có vẻ kinh hỉ.

Ta thở dài: “Ngươi chớ nghĩ nhiều, chẳng qua trước kia ta chăm sóc Liễu Dự đã thành thói mà thôi.”

Yến Thanhuống hết chén nước ấm, hắn nặng nề thở ra, rồi lại cúi đầu ho, sau đóngẩng đầu lên, ta phát hiện mắt hắn vẩn đục vô cùng.

Hắn nói:“Đây là quả báo của ta, Thường Ninh, cho đến bây giờ đều là ta khôngtốt, là ta hại nàng. Ngay lúc đầu lấy nàng đã không phải thật lòng, làmang tâm tính báo thù…”

Sau đó YếnThanh bắt đầu đứt quãng kể ta hay sự khác thường của hắn trong năm nămđã qua. Sau khi nghe xong, quả nhiên không khác mấy với dự đoán ban đầucủa ta. Ta vốn ngỡ rằng khi chính tai nghe Yến Thanh kể thì ta sẽ tứcgiận. Nhưng ta lúc này, trong lòng lại vô cùng bình tĩnh, ta nghĩ có lẽvì Ôn Diễn mà ta có kết quả tốt, nên lúc này đối mặt với người từngkhiến ta đau lòng thì ta không oán hận nữa.

Cuối cùng,Yến Thanh nhìn chằm chằm vào ta, nói với ta: “Ta luôn không dám đối mặtvới nàng, ta nợ nàng một câu xin lỗi. Thường Ninh, xin lỗi nàng.”

Ta bình tĩnh nói: “Ta nhận.”

Cả người Yến Thanh dường như nhẹ nhàng thở ra, trong mắt cũng sáng lóe lên mấy phần, thanh âm của hắn tràn ngập cảm kích, “Cám ơn nàng, Thường Ninh.”

Sau đó takhông nán lại lâu, rất nhanh đã rời đi. Lúc bước ra khỏi đại môn phủ đệYến Thanh thì ta nghĩ, sau này thật sự ta chẳng còn liên quan gì với Yến Thanh nữa rồi.

Ta bước lên xe ngựa, Ôn Diễn liền ôm lấy ta.

Ta dựa vào vai hắn, khẽ nói: “Yến Thanh nhìn bệnh nguy kịch lắm rồi.”

Hắn vỗ nhẹlên đầu ta, “Y vì một hiểu lầm mà hận sai người, làm mất đi hạnh phúc cả đời của mình. Bệnh của y có lẽ cũng là do tâm bệnh mà ra. Chỉ là… Tathật không ngờ nhanh thế đã trở nên nguy kịch vậy, ta vốn cho là…”

Ta dụi vào người Ôn Diễn, “Đừng nói nữa, Yến Thanh chỉ là quá khứ của thiếp. Bây giờ thiếp là của chàng, Cảnh Nhuận.”

Ôn Diễn khẽ cười một tiếng, cúi đầu xuống khẽ hôn lên môi ta.

Ta chớp mắt mấy cái, “Cảnh Nhuận, đây là xe ngựa…”

Ôn Diễn buông ta ra, thở dài một cách bất đắc dĩ: “Giảo Giảo, nàng nghĩ cái gì thế?”

Ta nóng cảmặt, “Thật sự là không muốn chắc.” Ài, ta thật sự cảm thấy được mìnhkhông đứng đắn tí nào, Cảnh Nhuận chỉ mới hôn ta mà ta đã nghĩ đến đủkiểu cảnh xuân kiều diễm rồi.

Ôn Diễn nói: “Khẩu thị tâm phi.”

Ta cắn môi Ôn Diễn, “Chàng dám nói trong đầu chàng không nghĩ gì hả?”

Hắn nhìn tarồi lại cúi đầu hôn ta. Ta cười hì hì né ra, lại bị hắn ôm vào lòng, tachoàng lấy cổ hắn, hôn lên mặt hắn rồi cười nói: “Chàng cũng là khẩu thị tâm phi.”

Dọc đường cùng Ôn Diễn chàng chàng thiếp thiếp, thời gian trôi thật nhanh.

Ta chỉ mới hôn Ôn Diễn mấy lần thì xe ngựa đã dừng lại. Ta vén rèm lên nhìn, đúng là đến phủ rồi.

Sau khi đira khỏi chỗ Yến Thanh, lòng ta không được tốt lắm. Nhưng bị Ôn Diễn hônnhư thế thì trong lòng lại tốt hẳn lên. Nhưng khi ta bước vào phủ thìtâm tình lại tệ đi lần thứ hai.

Ta trông thấy Trương Đức Nhân.

Trương ĐứcNhân là nội thị luôn hầu hạ bên người Thừa Văn, là tâm phúc Thừa Văn tin cậy nhất. Bây giờ y lại xuất hiện trong phủ công chúa ta với vẻ mặttrắng bệch, y còn chưa mở miệng ta đã mơ hồ đoán ra chuyện gì xảy rarồi.

Xem ra kiếp nạn mà Thừa Văn nói trước đó, bây giờ đã bắt đầu linh ứng rồi.

Ta hít mộthơi thật sâu, Ôn Diễn ở phía sau ta nhẹ nhàng nắm lấy tay ta. Trương Đức Nhân hành lễ, ta khoát tay nói thẳng: “Bệ hạ đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Tuy sắc mặtTrương Đức Nhân trắng bệch, nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, y rũ mắt nhìnta: “Hôm nay bệ hạ vốn rất tốn, nhưng lúc phê duyệt tấu chương bỗngnhiên ngất xỉu. Nô tài truyền thái y đến, nhưng đã dùng rất nhiều cáchcũng không thấy có gì, hơn nữa còn không biết rốt cuộc vì sao bệ hạ lạingất. Trước đó bệ hạ đã từng giao phó cho nô tài, nếu bệ hạ gặp bất trắc gì thì phải lập tức mời trưởng công chúa người hồi cung duy trì đạicục.”

Ta nói: “Được.”

Nếu khôngphải thái y xung quanh đều có vẻ sợ hãi thì giờ phút này ta chắc chỉnghĩ là Thừa Văn đang ngủ. Hắn im lặng nằm trên giường rồng, thần sắccũng rất bình thường, thở sâu kéo dài.

Ta để toàn bộ thái y lui ra, chỉ còn lại một mình Ôn Diễn ở bên người ta.

Ta hỏi: “Chàng nói với Thừa Văn đời này đệ ấy sẽ gặp kiếp nạn, lần này chính là kiếp nạn của Thừa Văn?”

Ôn Diễn gật đầu.

Ta nhìn Thừa Văn nhắm hai mắt lại, nghĩ đoán: “Nhìn Thừa Văn có vẻ không như trúngđộc, cũng không giống bị bệnh… Cảnh Nhuận, rốt cuộc Thừa Văn làm saothế?”

Ôn Diễn bước lên bắt mạch Thừa Văn, rồi lại thăm dò trán Thừa Văn, cuối cùng lật mímắt Thừa Văn lên, hắn ngồi yên trên xe lăn một hồi lâu mới nói: “Bệ hạtrúng ly hồn thuật.”

Ta ngẩn ra, “Giống như lần trước chàng dùng cơ thể Minh Nhuận?”

“Không khác nhau lắm, chẳng qua lần này bệ hạ trúng ly hồn thuật nặng hơn ta nhiều.”

Ta hỏi: “Có thể giải không?”

Ôn Diễn lắcđầu, “Kiếp số của bệ hạ chỉ có thể do một mình bệ hạ ứng đối, nếu cóngười ngoài xen vào, chỉ sợ lần sau sẽ còn nhiều kiếp nạn hơn nữa.”

Sau khi ta nghe xong liền than nhẹ một tiếng, “Chúng ta có thể làm gì được đây?”

“Một chữthôi, đợi.” Có lẽ do mặt ta quá ưu sầu nên Ôn Diễn kéo tay của ta đến,dịu dàng nói: “Nhất định bệ hạ có thể ứng phó, bây giờ nàng phải giữtoàn cục trước khi bệ hạ quay về, đừng để cho người ngoài nghi ngờ màthừa dịp xen vào.”

Bây giờ cũng chỉ có mỗi cách đó.

Đây là kiếp của Thừa Văn, ta không thể nhúng tay vào, chỉ có thể tạm thời thay hắn giữ vững Đại Vinh của chúng ta.

Huống hồ lúc Ôn Diễn vẫn còn là thiên nhân, ta đã từng hỏi về chuyện của Thừa Văn,lúc ấy Ôn Diễn đã vẽ bức tranh Thừa Văn đội mũ phượng mặc khăn quàng hân hoan ngồi bên giường cúi đầu mỉm cười. Như thế thì xem ra, Thừa Vănđích thị có thể sống qua kiếp nạn này, chỉ là ở vấn đề thời gian màthôi.

Cuối cùng trong lòng ta cũng thở phào ra nhẹ nhõm.

***

Bởi vì cáigọi là nước một ngày không thể có vua, Thừa Văn giờ hôn mê chưa tỉnh,toàn bộ trọng trách đều rơi xuống người ta. May mà từ sớm Thừa Văn đãchuẩn bị thánh chỉ, phong ta làm nhiếp chính vương, thực thi chức giámquốc.

Kể từ đó, tuy trong triều có bất mãn, nhưng thánh chỉ của Thừa Văn đã hạ, bọn họ cũng không còn lời nào để nói.

Kết quả là, ta bắt đầu cuộc sống bận tối tăm mờ mịt.

Ngày ngày gà còn chưa gáy ta đã dậy vào triều, đã buồn ngủ mà lại còn nghe đám triều thần nói ong cả lên, lâm triều xong thì ta lại bắt đầu phê duyệt đốngtấu chương cao khoảng nửa người. May mà mấy ngày nay chưa xảy ra chuyệngì to tát, đều là việc nhỏ như con kiến, giao cho người dưới giải quyếtlà xong.

Ngày qua ngày, tháng nối tháng, thời gian nửa năm trong nháy mắt đã trôi qua, nhưng Thừa Văn vẫn chưa tỉnh lại.

Trong vòngnửa năm này, tuy quả thật có vất vả, nhưng tốt xấu gì cũng xảy ra chuyện đáng mừng. Chân của Ôn Diễn đã dần dần có cảm giác, không cần phải dùng xe lăn nữa. Ta cực kỳ vui mừng.

Ta với ÔnDiễn ở chung một phòng, ngủ chung một giường. Do trẻ tuổi thịnh khí, cóthể nói hai ta là triền miên hằng đêm. Dù sao thì Ôn Diễn bao giờ cũngdậy sớm hơn ta, mỗi lần ta mở mắt ra thì hắn đã cười cười nhìn ta, khẽgọi ta một tiếng “Giảo Giảo”. Tiếp đó là hắn giúp ta thay quần áo tronglúc còn mơ màng, cũng chẳng biết khi nào, mỗi buổi sáng tay của Ôn Diễnđều trở nên lạnh cóng, đặc biệt khi hắn cài yếm cho ta thì cảm giác mátlạnh nơi đầu ngón tay lướt qua cổ ta, khiến ta khẽ rùng mình.

Rồi sau đóÔn Diễn sẽ trang điểm giúp ta, ta rất thích vẻ mặt khi hắn vẽ mày giùmta, ánh mắt cực kỳ chuyên chú, ta chỉ cần khẽ nhìn là có thể dễ dàngthấy bóng ta trong đồng tử hắn.

Vân Vũ nóita với Ôn Diễn ân ái khiến người ta phải hâm mộ, dù không biết nhiềunhưng đều có thể nhìn ra tình ý đậm sâu giữa ta và Ôn Diễn. Cung nữ thịvệ trong cung lúc này ánh mắt nhìn Ôn Diễn cũng có vài phần hiểu sựtình.

Có một hôm lúc Ôn Diễn đang vẽ mặt cho ta thì ta khẽ nói với hắn: “Chờ sau khi Thừa Văn tỉnh lại, chúng ta hãy thành thân đi.”

Ôn Diễn cũng ngẩn người, lâu sau đó mới nói “được”.

Ta với ÔnDiễn sống chung đã lâu như thế, lúc này nếu không phát hiện ra hắn cóđiều gì đó thì ta thật không đáng để thích hắn. Ta kéo tay hắn xuống, im lặng nhìn hắn nói: “Cảnh Nhuận, chàng có tâm sự.”

Ôn Diễn cười, “Giảo Giảo, nàng nghĩ nhiều rồi đấy.”

Hắn lại tiếp tục dùng bút vẽ lên lông mày ta, ta cắn môi, lại kéo tay hắn xuống,“Cảnh Nhuận, chàng không được gạt thiếp đâu đấy.” Dừng một lát, ta nhíumày nói: “Sao tay chàng lại lạnh thế này?”

Ôn Diễn rút tay về, hắn dựa lên vai ta, khẽ nói: “Có lẽ đêm qua bị cảm.”

Ta nghe mà trên mặt không khỏi đỏ ửng, “Thiếp…”

Ôn Diễn khẽcười một tiếng, “Có lẽ tối nay chúng ta cần phải hạn chế.” Rồi hắn lạivẽ mặt cho ta, ngón tay nhẹ nhàng vỗ về, “Lông mày Giảo Giảo thật đẹp,nếu không phải bây giờ nàng phải lên triều sớm, ta nhất định sẽ không để nàng bước xuống giường.”

Lời còn chưa dứt, hắn đã cúi đầu phủ lên môi ta, ta không kìm được đưa lưỡi dichuyển trên môi hắn.Ôn Diễn phát ra tiếng thở dốc nặng nề, rồi đột nhiên hắn hôn thật sâu, cho đến khi mặt ta đỏ ửng thì hắn mới buông ra.

Ta cắn lênvành tay hắn mà nói, “Cảnh Nhuận, mặc kệ dùng mỹ nam kế hay là gì, thiếp cho chàng hai canh giờ, sau khi hạ triều, chàng nhất định phải thànhthật mới được tha đấy.”

Hai canh giờ nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn. Ta nhìn chằm chằmnhóm triều thần đồng thanh dưới kia, khá là đau đầu. Ta là một ngườithận trọng, Ôn Diễn lại là người bên gối ta, nếu hắn có gì không ổn,nhất định ta sẽ là người đầu tiên biết. Nếu lâu như vậy mà ta vẫn khôngbiết, nhất định Ôn Diễn lại âm thầm động tay chân.

Kể từ khiquen Ôn Diễn tới nay, ta vẫn chưa gặp bộ dạng Ôn Diễn dấu đầu hở đuôi.Mà mấy ngày nay hắn lại như vậy, rốt cục là tại sao.

Hai canh giờ sau, ta vội vã chạy về. Còn chưa vào cung đã thấy Ôn Diễn đứng cạnh cửa chờ ta. Hôm nay hắn mặc áo bào màu xanh, gió khẽ thổi qua, quả thật vôcùng tao nhã, ngọc thụ lâm phong.

Nếu như bình thường ta sẽ có tâm trạng thưởng thức, nhưng hôm nay ta thật sự rất lo lắng, vậy nên kéo thẳng hắn vào trong điện.

“Không phảibị cảm sao? Sao còn đứng ở cửa chờ? Aiz, sao lại mặc ít như vậy? Chànggọi thái y tới xem chưa? Thái y nói sao?” Với Ôn Diễn, ta cứ như một máy hát đang chạy, không dừng được.

Tay Ôn Diễn cũng không còn lạnh như sáng nay. Hắn cầm chặt tay ta, cười nói: “Không phải chuyện lớn.”

Ta trừng mắt nhìn hắn: “Sao lại không phải chuyện lớn? Cảm lạnh rất dễ bị nặng thành phong hàn, cảm lạnh, phong hàn sẽ bị sốt, sốt nặng sẽ thành ho lao. Bậy bậy bậy, thiếp nói bậy bạ gì thế chứ.”

Ôn Diễn lấy tay xoa đôi lông mày của ta, “Giảo Giảo, thấy nàng lo lắng cho ta như vậy, ta rất vui.”

Ta kéo tay hắn xuống, nói: “Không lo cho chàng thì lo cho ai? Hả?”

Hắn cầm lấytay ta, khẽ vuốt ve, sau đó tiến gần hôn một cái. Đây là lần đầu tiên Ôn Diễn thân mật với ta lúc có cung nữ, ngay lập tức ta trở nên mơ mơ màng màng.

Nhưng tất cả các cung nữ đều rất biết quan sát, không một tiếng động lui xuống nhanh như chớp.

Ta càng cảmthấy Ôn Diễn không bình thường chút nào, ta híp mắt lại, “Cảnh Nhuận,rốt cuộc chàng đang giấu thiếp điều gì?” Nói xong, ta đột nhiên nhớ tớimột chuyện, khuôn mặt càng thêm vẻ sốt ruột, “Có phải là liên quan tớiviệc trừng phạt không?”

Trước đây Ôn Diễn nghịch thiên cải mệnh cứu Liễu Dự, việc trừng phạt chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy. Nhưng hắn nói vài ba câu đã nói thiên phạt nhưviệc ăn cơm bình thường, hơn nửa năm bình yên trôi qua cũng khiến ta yên tâm.

Nhưng giờ…

Ta rút tay về, nghiêm túc hỏi: “Cảnh Nhuận, nói thật với thiếp đi.”

Ôn Diễn than thở, “Giảo Giảo, quả nhiên không gạt được nàng.”

Lòng ta vô cùng căng thẳng, “Trừng phạt thế nào?”

Hắn vỗ lưngta, khẽ nói: “Cũng không quá nặng, chỉ dễ bị bệnh hơn thôi. Kiểu như vôduyên vô cớ ho khan, dễ bị phong hàn… Đừng lo, ta có một thân y thuật,hơn nữa còn có nhiều thái y như vậy, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

Ta mím môi hỏi, “Thật không?”

Hắn gật đầu.

Nửa thángsau, ta thấy Ôn Diễn chỉ thỉnh thoảng ho vài cái thì cũng dần yên tâm.Đến ngày Khất Xảo tiết, vì Thừa Văn vẫn bị hôn mê nên trong cung khôngmừng lễ to, chỉ làm một yến tiệc nhỏ.

Ôn Diễn nói sẽ đích thân làm điểm tâm Khất Xảo tiết cho ta, vì vậy uống được mấy chén đã rời khỏi yến tiệc.

Ôn Diễn vừađi, ta cũng không có tâm trạng ở đó, nói chuận qua loa với triều thầnđược một lúc thì kiếm cớ ra ngoài. Ta ra khỏi điện, vừa đi vừa ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời. Gió đêm thổi tới, ta dường như nhìn thấytrên trăng sáng tròn vành vạnh có một cây cầu Hỉ Thước, có Ngưu LangChức Nữ gặp nhau.

Ta khôngkhỏi cười, nghĩ thầm, nhất định sau phải hỏi Ôn Diễn, hắn sống đã lâunhư vậy, liệu đã từng thấy Ngưu Lang Chức Nữ chưa.

Vân Vũ đột nhiên hỏi: “Công chúa cười gì vậy?”

Ta nói:“Không có gì. Ngươi đi nghỉ đi, cũng bảo những người khác đi nghỉ đi,không cần hầu ta, chơi lễ thoải mái.” Dứt lời, ta cất bước tới tẩm cungcủa ta. Chắc đến giờ Ôn Diễn đã ở cung Tân Đáp 琢磨 xuy xét điểm tâm.

Đi được mộtlúc, ta đột nhiên nhớ tới năm ngoái ta và Ôn Diễn bị Ôn Phàm bắt, giamtrong sơn động, cũng là ngày hai chúng ta cùng nhau thổ lộ tình cảm.

Có lẽ trongcuộc sống thực sự không nên nghĩ tới người mang tội tác tày trời, bởi vì ta mới nghĩ tới một chút, đi được vài bước đã gặp phải Ôn Phàm.

Lòng ta kinh hãi, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Ôn Phàm, đã lâu không gặp.”

Hiện giờ ÔnPhàm không dùng tới da mặt Ôn Diễn, hắn đeo một mặt nạ trông như hungtần ác sát, ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ có thể thấy một ánh mắt nghiêm túc chưa từng có của Ôn Phàm.

Hắn nói với ta: “Ta có chuyện muốn nói.”

Ta bất giác lui về phía sau, “Ta không có gì để nói với ngươi.”

Hắn nhìn chằm chằm ta, “Ngươi có muốn biết sự trừng phạt của huynh trưởng ta sau khi nghịch thiên cải mệnh không?”

Lòng ta tuycăng thẳng nhưng ta lại nói: “Cảnh Nhuận đã nói cho ta biết, ngươi đừngmong ly gián chúng ta. Hơn nữa Cảnh Nhuận đã không phải thiên nhân nữ,nếu ngươi muốn làm thiên nhân thì cứ việc, chẳng ai cản ngươi.”

Ôn Phàm nói: “Nói vậy ngươi cũng tin?”

“Vậy vì sao ta phải tin ngươi?’

“Tối naykhông ăn thứ huynh trưởng ta cho ngươi ăn, nhất định đến lúc đó ngươi sẽ hiểu là phải tin ai… Hơn nữa, mấy ngày nay công chúa ngủ vẫn rất ngongiấc phải không? Có nghe thấy tiếng sấm to thế nào không?”

Ta hơi kinhhoàng. Kể từ khi ngủ cùng giường với Ôn Diễn, thực sự ta ngủ rất ngongiấc, lần nào cũng ngủ thẳng tới bình minh mới dậy, chưa bao giờ tỉnhgiữa đêm cả. Nhưng nếu như bình thường, nếu nghe thấy tiếng sấm, nhấtđịnh ta sẽ tỉnh dậy…

Chuyện này…

Ta hiểu rằng ta nên tin Ôn Diễn, nhưng rồi ta lại cảm thấy thiên phạt không thể nàođơn giản như vậy. Trước đây chẳng phải Ôn Diễn chỉ làm loạn số mệnhthôi, sau cũng đã bù đắp rồi, cuối cùng không phải bị phạt một năm rưỡisao? Mà giờ hắn còn làm chuyện nghịch thiên cải mệnh, nhất định sẽ bịtrừng phạt nặng hơn.

Lòng ta bối rối đi về tẩm cung.

Ôn Diễn vừathấy ta đã đưa điểm tâm tới trước mặt ta. Lúc này ta rất bối rối, khôngbiết nên ăn hay không. Ôn Diễn dường như phát hiện ra ta không bìnhthường, dịu giọng hỏi: “Sao vậy?”

Ta cũng không biết nên làm thế nào, chuyện gặp Ôn Phàm như nghẹn lại ở cổ họng, không thể nào nói nên lời.

Ta bối rối được một lúc, cuối cùng nói: “Ban nãy uống nhiều rượu ở yến tiệc, hơi buồn nôn một chút.”

Ôn Diễn lậptức nói: “Vậy thôi đừng ăn. Lại đây, uống chén trà đi, ta vừa mới châmtrà thôi. Trà có thể giúp giải rượu.” Hắn đưa ta một chén trà rất thơm,hơi trách cứ nói: “Lần sau không được uống nhiều như vậy. Giảo Giảo, tasẽ đau lòng.”

Ta vội gật đầu, uống một hơi hết chén trà.

“Thấy sao? Ta đổi cách pha trà đấy.”

Lòng hoảng loạn, vừa rồi ta uống không cảm thấy gì cả. Ôn Diễn hỏi như vậy, ta chỉ nói: “Ngon, ngon lắm.”

Ôn Diễn ôn hòa nói: “Vậy thì tốt.”

Buổi tối lúc đi ngủ, Ôn Diễn vì ta cảm thấy không thoải mái mà không thân mật với ta nữa. Ta nằm cạnh hắn, đầu vẫn hoảng loạn. Ta không hề ăn điểm tâm ÔnDiễn làm, nếu như lời Ôn Phàm nói là sự thật, nhất định tối nay ta cóthể phát hiện ra điều gì đó.

Nhưng khônghiểu sao, dù ta đã rất cố gắng mở mắt nhưng cuối cùng vẫn không nhịnđược mà nhắm lại, lúc mở mắt ra đã lại là bình minh. Ôn Diễn mỉm cườitới trước mặt ta, “Giảo Giảo.”

Đêm qua có gì đó không bình thường, nhưng không bình thường ở đâu ta lại không nghĩ ra được.

“Sao vậy?”

Ta hoàn hồn, trả lời, “Không sao.” Lòng ta thầm nghĩ tối nay nhất định ta phải tìmra cuối cùng có gì không bình thường. Cả ngày nay, ta cố ý ở lại ngự thư phòng đến khuya, đến khi Ôn Diễn tới tìm ta thì ta mới cùng hắn về tẩmcung.

Ôn Diễn xoa mặt ta, “Giảo Giảo, hình như hai ngày nay nàng đang không ổn lắm.”

Ta nhếch môi cười, “Vậy sao?”

Ôn Diễn nói: “Hơi hơi, ta cho một chút nước an thần vào trà, uống vào là khá hơn.”

Ta nhận lấy, vừa định uống thì nhớ ra đêm qua ta không ăn uống gì, trừ chén trà Ôn Diễn đưa ta. Ôn Diễn khẽ hỏi: “Sao thế?”

Ta cắn môi,nhỏ giọng nói: “Cảnh Nhuận, thiếp hơi lạnh, chàng đóng cửa sổ vào đi.”Sau đó ta khẽ cắn môi, thừa lúc Ôn Diễn đi đóng cửa thì đổ trà vào chậuhoa.

Khi Ôn Diễn quay lại, ta đã đặt chén trà lên bàn. Ta nói với hắn: “Quả nhiên đóng cửa sổ sẽ hết lạnh.”

Ôn Diễn sờ đầu ta, “Uống xong trà an thần rồi sao?”

Ta gật đầu.

Vì áy náy,tối nay việc cá nước thân mật ta phá lệ gắng sức, vốn định dùng tới tưthế mới học trong xuân cung đồ, vừa định cúi đầu tới gần phía dưới,nhưng miệng còn chưa chạm tới đã bị Ôn Diễn kéo lên. Giọng hắn khànkhàn: “Đừng.”

Ta ho khụ khụ, “Như vậy sẽ làm chàng thoải mái.”

Ôn Diễn đè ta xuống, “Nàng thoải mái thì ta cũng sẽ thoải mái.”

Ôn Diễn bắtđầu hôn ta, từ đầu đến chân. Ta thở gấp, hắn dắt tay ta tới đỉnh Vu Sơn, không ngừng quay cuồng ở bên trong, cứ một lần lại một lần.

Ta mệt không chịu được, cố gắng mở mắt, cuối cùng cũng không nhịn được mà khép mắt lại.

Ta cứ nghĩrằng lúc mở mắt ra trời đã sáng, không ngờ nửa đêm lại bị tiếng rên rỉcủa Ôn Diễn đánh thức. Lòng ta hoảng sợ, mắt mở ra. Ta lén quay đầu sang nhìn, gặp phải cảnh Ôn Diễn nằm dưới đất, hai mắt nhắm chặt lăn dướiđất, có vẻ vô cùng đau đớn, khuôn mặt trông đến vặn vẹo.

Giờ khắcnày, ta hiểu Ôn Phàm nói thật với ta, Ôn Diễn quả thật đã gạt ta, quảthật hắn đã động tay chân với trà, khiến ta ngủ thẳng tới tận sáng. Thấy Ôn Diễn đau đớn như vậy, ta cũng cảm thấy rất khó chịu, lòng đau nhưcắt.

Ta muốn tớiôm lấy hắn, nhưng cuối cùng lại nhịn lại. Cảnh Nhuận không muốn ta biết, nếu giờ ta tới đó nhất định sẽ khiến hắn khó xử.

Ta cắn chặt môi, cố không để mình phát ra tiếng.

Ôn Diễn vẫncứ đau đớn rên rỉ như vậy. Ta không rõ đã qua bao lâu, chỉ biết rằng đãrất lâu rồi. Mỗi tiếng rên của Ôn Diễn cứ như là mỗi vết cắt vào lòngta.

Cảm giác như cả đời đã trôi qua, Ôn Diễn mới thôi rên rỉ. Ngay sau đó, ta nghe tâấytiếng Ôn Diễn ho một tiếng, sau đó lại nghe thấy tiếng sột soạt của quần áo. Ta he hé mắt, phát hiện ra Ôn Diễn cởi chiếc áo đã nhàu ra giặt,thay một chiếc áo sạch khác.

Hai mắt ta vội nhắm lại.

Sau đó, ÔnDiễn leo lên giường. Lòng ta rất khó chịu, vô cùng khó chịu. Tay Ôn Diễn đột nhiên xoa lấy mặt ta, hắn khẽ nhéo nhéo, “Giảo Giảo, dậy nào, đếngiờ vào triều rồi.”

Ta run lên,cố gắng tỏ vẻ vừa mới ngủ dậy. Nhưng ta vừa thấy Ôn Diễn đang cười nhìnta, mắt ta lại đỏ lên. Trước đó ta còn đang nghĩ xem làm sao Ôn Diễn cóthể lúc nào cũng dậy trước ta được, giờ đã biết, lòng lại càng khó chịu.

Ta nhào vào lòng hắn

Ôn Diễn ôm lấy ta, khẽ vỗ lưng ta, “Có phải gặp ác mộng không?”

Ta hít hít mũi, gật gật đầu trong lòng hắn.

Hắn khẽ cười một tiếng, “Đừng sợ, Giảo Giảo, ta ở đây mà.”

Ta lại gật đầu liên tục.

.

Ta bắt đầubí mật phái người đi tìm cách, chỉ cần có liên quan tới thiên nhân là ta sẽ không bỏ qua. Nhưng tìm mấy ngày liền vẫn không có chút manh mốinào. Sau đó, ta nghĩ tới Ôn Phàm.

Lần trước Ôn Phàm nói với ta như vậy, ta đoán hắn sẽ tìm cách gặp ta. Quả nhiên, takhổ sở chờ thêm mấy ngày, Ôn Phàm xuất hiện. Hắn không mang mặt nạ nữa,vết thương trên mặt trông rất dữ tợn.

Ta đi thẳng vào vấn đề, “Hình phạt thế nào?”

“Mỗi đêm đều phải chịu nỗi đau xé lòng tới khi chết già.” Ngừng một lát, hắn nóitiếp: “Mệnh của Liễu Dự vốn đã kết thúc, nhưng huynh trưởng lại cảimệnh. Vậy nên hắn thiếu trời một mạng người, hắn phải trả bằng cả đời.”

Ta nhớ tới vẻ đau khổ của Ôn Diễn lăn lộn dưới đất, lòng run lên, “Có cách nào chữa khỏi không?”

Vẻ mặt Ôn Phàm bình tĩnh đến lạ thường.

Một lúc lâu sau, hắn mói mở miệng nói: “Ngươi yêu huynh trưởng ta bao nhiêu?”

Ta ngẩn người.

Hắn lại nói tiếp: “Ngươi có thể vì hắn mà chết không?”

Ta lạnh nhạt nói: “Đệ đệ ta còn đang bất tỉnh, nếu ta chết thì ai bảo vệ Đại Vinh?Chỉ cần đệ đệ ta tỉnh dậy, bất cứ lúc nào ta cũng có thể vì Cảnh Nhuậnmà chết.”

Ôn Phàm yên lặng nhìn ta, ta nhìn ra trong mắt hắn có chút vui vẻ.

Trong đầu ta đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.

Kể từ khibiết Ôn Phàm đến nay, hắn luôn đối nghịch với Ôn Diễn, nhưng rốt cuộccũng chưa từng làm chuyện gì không thể cứu vãn, thậm chí còn tạo cơ hộicho ta và Ôn Diễn không ít lần.

Con người Ôn Phàm này… thực ra vẫn luôn yêu quý huynh trưởng hắn…

Hắn và ÔnDiễn là huynh đệ sinh đôi, sau khi sinh ra, huynh trưởng là thiên nhân,đệ đệ là người bình thường. Huynh trưởng có thể bất tử, nhưng người bình thường cũng chỉ sống được tới trăm năm. Ôn Phàm vì có thể vĩnh viện ởcạnh huynh trưởng hắn nên mới làm trùng nhân.

Cam tâm tình nguyện chịu nỗi nay mười lăm năm một lần bị trùng cắn xé lòng cũng muốn tiếp tục sống trên thế gian cùng huynh trưởng.

Ta nhìn Ôn Phàm, “Thật ra ngươi chưa từng ghét Cảnh Nhuận phải không?”

Hắn lạicười, khuôn mặt trông vốn dữ tợn lại có vẻ ấm áp vô cùng, hắn nói:“Không, ta rất ghét hắn, cũng rất ghét ngươi. Vậy nên nếu ngươi muốn cứu hắn…”

Bỗng nhiên, Ôn Phàm ngừng lại, hắn giật mình nhìn đằng sau ta.

Trong lòngta thất kinh, vừa định quay đầu lại thì có một bàn tay giữ chặt eo ta,giọng nói quen thuộc vang lên, “Ôn Phàm, đệ đến đây làm gì?”

Ôn Phàmnhanh chóng quay về dáng vẻ ngả ngớn trước kia, hắn cười, “Đương nhiênlà đến chúc mừng huynh trưởng ôm được mỹ nhân về, nhân tiện đến thăm tẩu tẩu của ta.”

Ôn Diễn ôm sát ta, “Đệ đi đi, ta sẽ không tính toán chuyện trước kia với đệ nữa.”

Sau khi ÔnPhàm nhìn Ôn Diễn một cái thì bước lui về sau mấy bước, trước khi rời đi hắn lén trợn mắt với ta. Sau khi Ôn Phàm biến mất, ta xoay người vùiđầu vào trước ngực Ôn Diễn.

Ôn Diễn nhẹ nhàng vuốt tóc ta, “Giảo Giảo, đừng tin lời Ôn Phàm nói.”

Ta cắn môi: “Chàng biết Ôn Phàm nói với thiếp gì không?”

“Chắc chẳng có gì ngoài việc thiên phạt…”

Thật ra giờphút này ta có hơi hận mình, nếu không phải ta thì Ôn Diễn cũng sẽ không có ngày hôm nay. Ta đưa hai tay ra ôm chặt lấy eo Ôn Diễn, đầu cọ xáttrước ngực hắn, nói: “Cảnh Nhuận, trong lòng thiếp đều biết.”

Hôm sau tađang phê duyệt tấu chương trong ngự thư phòng thì thấy tờ giấy Ôn Phàmkẹp trong tấu chương, bên trên viết rất rõ, hẹn ta ngày mai vào giờ Dậusáu khắc gặp trong vườn. Lúc này ta không nghĩ gì nhiều liền đồng ý hẹn.

Ta hỏi Ôn Phàm rốt cuộc là có cách gì.

Ôn Phàm chỉnói: “Lấy mạng đổi mạng, hắn nợ trời một mạng, đó là trả thay hắn.” Rồihắn lại nói: “A đệ của ngươi có lẽ cần một năm nửa năm nữa mới có thểtỉnh lại, nếu công chúa muốn giảm bớt đau khổ cho huynh trưởng, thế thìđể ta lấy đi nửa mạng trước đã. Chờ khi ngươi chết ta sẽ xóa trí nhớ của huynh trưởng. Như thế sẽ chẳng còn ai đau khổ nữa. Đây chính là phươngpháp duy nhất, công chúa có bằng lòng không?”

Nhiều ngày nay Ôn Diễn càng lúc càng đau, đêm qua thậm chí hắn còn đập đầu vào tường, âm thanh va chạm khiến tim ta vỡ nát.

Ta thật sự không muốn trông thấy Ôn Diễn đau khổ nữa.

Ta vốn tưởng cả đời này mình không thể gặp lại Ôn Diễn nữa, nhưng cuối cùng ông trời đã để ý đến ta, để cho ta với Ôn Diễn có nhiều thời gian ngọt ngào nhưthế. Ta đã rất thỏa mãn rồi.

Ôn Diễn quên ta đi cũng tốt, ít nhất hắn không cần phải đau khổ nữa.

Ta kiên quyết gật đầu.

“Ta đồng ý.”

Ôn Phàm nhìn ta một cái, hắn giơ tay ra, ta thấy có một bình sứ nhỏ, hắn nói: “Saukhi để huynh trưởng ta uống xong, hắn sẽ hôn mê cả ngày. Việc còn lại…cứ giao cho ta.”

Ta hít sâu một hơi nói: “Được, Ôn Phàm, ta tin ngươi.”

Ôn Phàm sửng sốt, bỗng hắn nở nụ cười, vẫn là điệu cười ngả ngớn đó: “Ta thích tẩu tẩu ngươi rồi đấy.”

Đến đêm, tatự mình pha Bích Loa Xuân, đem toàn bộ bột trong thuốc hòa vào. Tronglòng ta có chút không yên tâm, sợ Ôn Diễn sẽ phát hiện ra điều gì đó,may mà Ôn Diễn không hề nghi ngờ, vừa cười dịu dàng vừa uống hết BíchLoa Xuân.

Sau đó không bao lâu, quả nhiên Ôn Diễn ngất xỉu.

Ôn Phàm nhảy từ cửa sổ vào, hắn vỗ tay nói: “Công chúa làm tốt lắm.”

Ta hỏi: “Ngươi muốn làm gì nữa?”

Ôn Phàm cũng cười, rồi đột nhiên hắn giơ tay điểm huyệt ta. Trong lòng ta thất kinh, không kịp ngăn cản thì đã mất đi ý thức. Trước khi ta lâm vào hôn mê,ta nghe thấy một tiếng thở dài.

Mà tiếng thở dài này… là Ôn Diễn vọng lại.

Lúc ta tỉnhlại thì đã là sáng hôm sau. Ta mở mắt ra mà người thứ nhất nhìn thấykhông phải Ôn Diễn mà là vẻ mặt sốt ruột của Vân Vũ. Lập tức ta tái mặt, vội vàng nắm lấy tay Vân Vũ, vội hỏi: “Cảnh Nhuận đâu?”

Vân Vũ hốthoảng nói: “Đêm qua Ôn công tử cùng với một nam tử mặt mày dữ tợn đánhnhau trong cung, sau đó… sau đó… bọn họ liền không thấy tăm hơi đâu!”

Rồi từ đó ta không thấy Ôn Diễn đâu nữa.

Nếu khôngphải A Man đến một chuyến báo ta hay Ôn Diễn có chuyện thì ta nghĩ mìnhnhất định sẽ phát điên lên mất. A Man còn nói với ta: “Công chúa, côngtử nhà ta còn nói ngươi chờ người, người sẽ quay về.”

Ta hỏi: “Ngươi biết đã xảy ra chuyện gì không? Có liên quan đến Ôn Phàm sao?”

A Man lắcđầu, “Ta cũng không biết xảy ra chuyện gì, công tử không cho ta đi theo. Người chỉ bảo ta về báo với công chúa là phải bảo trọng thân thể, mấyngày nữa người sẽ về.”

Ta ngẩng đầu nhìn chân trời phía xa xa.

Ít ngày nữa là sẽ về… Cái ít ngày này không biết rốt cuộc là bao nhiêu ngày.

Những ngàykhông có Ôn Diễn bên cạnh càng khổ sở hơn. Ta đêm ngày hi vọng lúc mởmắt ra có thể nhìn thấy Ôn Diễn, nhưng đã hi vọng rất nhiều ngày rồi màcũng không thấy Ôn Diễn đâu.

Ta tự nói với mình: Chờ Ôn Diễn quay về, nhất định không thèm để ý chàng nữa!

Nhưng tanghĩ rốt cuộc thì mình là một người không có khí phách, vừa trông thấyÔn Diễn thì ta đã quên đi tất cả, đem nỗi giận này ném lên chín tầngmây, chỉ lo ôm lấy hắn nghẹn ngào nói: “Cảnh Nhuận, chàng là đồ lừa gạt. Chàng nói không gạt thiếp, chàng nào ngày nào cũng ở bên thiếp.”

Ôn Diễn ôm chặt lấy ta, “Giảo Giảo, là ta không tốt, đừng khóc.”

Hắn vừa nóithế, nước mắt của ta lập tức rơi xuống, từng giọt từng giọt nối tiếpnhau không cản được. Ôn Diễn cuống đến nỗi chẳng biết làm sao, cuối cùng lại dùng miệng chặn lấy nước mắt ta.

Qua một lúc lâu hắn mới nói với ta: “Giảo Giảo, Ôn Phàm chết rồi.”

Ta sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn hắn.

“Mấy ngày ta biến mất này, là trở về nơi ta sinh ra, ta đưa đệ ấy đến đó mai táng…”Âm thanh của Ôn Diễn có vẻ bình tĩnh, nhưng ta lại nghe ra chút sầu nãotrong đó.

Hắn bắt đầu đem chuyện tình kể rõ ta nghe.

Thật ratrong lòng ta nhiều ít cũng đoán được tại sao Ôn Phàm lại chết, nhưngkhi nghe chính miệng Ôn Diễn nói thì không khỏi thấy đau lòng. Lúc trước Ôn Phàm nói lấy mạng đổi mạng thì ta thật không nghĩ hắn lại muốn lấymạng mình để đổi mạng mà Ôn Diễn nợ trời.

Giờ khắc này, ta cực kỳ cảm kích Ôn Phàm.

Ta nói: “Cảnh Nhuận, chàng còn có thiếp, thiếp sẽ ở bên chàng suốt đời.”

Ôn Diễn “ừ” một tiếng, bàn tay nhẹ nhàng đan vào mười ngón tay ta.

“Chờ bệ hạ tỉnh lại, chúng ta sẽ thành thân.”

“Được.”

THE END
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.