Tuyết Thanh có chút sợ hãi, sợ mình sẽ không hết sẹo.
Sợ mình sẽ không xứng với anh.
“Hay…em không kiểm tra nữa nhé…”. Chỉ muốn bỏ chạy mà thôi. Lòng bàn tay cô đổ đầy mồ hôi.
“Không sao”. Biết cô muốn trốn tránh điều gì, anh nhẹ nhàng hôn lên vết thương. “Bé con, xấu hay đẹp thì em vẫn là người mà anh yêu nhất không ai thay thế được em”.
“Em…”.
“Kiểm tra đi em”.
“Hoàng Lễ….bé…”. Hai mắt cô phiếm hồng.
“Được rồi, không muốn thì thôi, không sao”. Anh lau đi vết nước mắt. “Xấu quá”. Chỉ là kiểm tra thôi mà, không sao cả. Cô khóc anh càng đau thêm.
Hu hu…
Tuyết Thanh oà khóc trong ngực anh. Hiện tại cô cảm thấy mình rất không xứng với anh.
Hu hu.
Từ khi bị bắt đến nay, đây là lần thứ hai cô khóc, một lần là khi Nhất Hoà mãi không tỉnh lại. Một lần là hiện tại, cô sợ mình không hết sẹo.
Sợ người khác nói mình không xứng với anh.
Sợ anh chê mình.
Sợ anh…
Sợ đủ thứ…
Hu hu.
Những giọt nước mắt rơi xuống, thấm đẫm áo anh. Anh chỉ biết dỗ dành cô mà thôi. Bé con của anh. Khóc đến đau lòng, anh không muốn như vậy đâu. Vui vẻ, an nhàn, hạnh phúc là đủ.
“Ngoan. Đừng khóc sưng thành hai con cá thòi lòi luôn rồi nè”. Anh dỗ dành. “Anh đưa em xuống nhà chơi nhé”.
“Được ạ”.
Xuống dưới nhà, hai người ngồi ở ghế dựa, ngắm cảnh ở sân vườn nhà mình.
Tuyết Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615151/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.