Sau cơn hoan ái. Tuyết Thanh hơi tiếc gương mặt đẹp của anh.
“Được rồi, em mà sờ hoài có lành được đâu”.
“Anh im đi”.
“Đồ vô lương tâm nhà em mà”. Minh Hoàng Lễ cười. “Anh thông báo với nhà họ Hoàng nói em đã về nhé”.
“….”. Tuyết Thanh chui tuột vào trong chăn, không nói cũng không phản đối việc này.
“Ngộp chết bây giờ”.
“Anh kệ bé đi, đừng quan tâm đến em”. Tuyết Thanh giữ lấy chăn, quyết không buông ra.
“Không gặp thì không gặp, em đói không? Anh đưa em đi ăn nhé”. Anh vẫn có nhiều cách cho cô gặp họ.
“Đói”. Tuyết Thanh hé chăn, chỉ lộ ra đôi mắt nhỏ. “Anh cũng cho em tâm lý gặp mọi người chứ”.
“Chứ em không phải vì việc của Nhất Hoà mà trốn à”. Minh Hoàng Lễ kéo cô ngồi dậy. “Trốn cái gì! Không phải tại em, hiểu không”.
Tuyết Thanh không trả lời. Sao không phải tại cô được chứ, nếu không vì mình, Nhất Hoà cũng không bị thương, suýt mất cả mạng.
Tuy mọi người không trách, nhưng vẫn vì cô mà.
“Đi tắm nào”.
“Bế em”.
Tuyết Thanh vươn tay bảo anh bế mình đi, anh chỉ biết lắc đầu. Hai thân thể trần truồng cứ thế đi vào tắm rửa.
Anh không tắm cùng với cô.
“Nhất Thiên”. Anh gọi cho Nhất Thiên.
“Sao thế”. Nhất Thiên đang ở nhà, đánh cờ với ba mình.
“Bé con về rồi”.
“Hả? Cậu nói cái gì chứ”. Nhất Thiên đứng bật dậy. Hét lớn vào trong điện thoại, anh đã sớm dự đoán được, nên để xa điện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615150/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.