Tại nhà Vũ Văn.
Lão phu nhân đang tính toán tại sao nhà họ Hoàng lại thay đổi như vậy. Bao nhiêu năm nay, họ luôn nghe lời bà ta.
Đột nhiên lại thay đổi.
Điều này làm cho bà ta không thoải mái lắm. Như vậy thì phải chuyên sang một việc tính toán mới được, bao nhiêu năm nay nó bị bà nắm trong lòng bàn tay, nói gì nghe đó.
Bây giờ…
Nếu nó đã không nghe lời vậy thì bà phải diệt luôn nó mới được.
Hay là…
Đột nhiên sắc mặt bà ta lại thay đổi.
Đúng chính là như vậy, nếu không nó sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ mọi chuyện.
Hừ. Đúng là nuôi ong tay áo mà.
Năm xưa bà cũng thật sơ sót, nếu khi đó bà kiên trì thêm, tìm xác của con nhóc đó kỹ một chút thì sẽ không để lại hậu hoạn như hôm nay.
Nếu như kiên trì thì giờ đây mọi thứ của nhà họ Hoàng sẽ thuộc về nhà Vũ Văn, và con tiện nhân kia sẽ mãi mãi ở trong tay bà. Không phải bao năm nay vẫn vậy sao?
Cứ nghĩ mọi chuyện đã có trong lòng tay mình, bây giờ mọi thứ đã vỡ tan. Bà ta nhất thời không chấp nhận được những chuyện này. ngôn tình tổng tài
“Văn Hà đâu. Con vào đây”. Bà phải bảo con trai mình ra tay mới được.
Vũ Văn Hà đi vào. Trên đầu ông ta băng bó rất nhiều vết thương.
“Mẹ”.
“Bây giờ con cho người bắt cóc Vũ Châm về đây cho mẹ, lấy nó làm vật uy hiếp bắt nhà họ Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615130/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.