Lâm Tân Viễn nghe ý ba mẹ mình không có ý muốn giành lấy con bé thì mới yên tâm.
“Cô chú đến đây hơi đường đột, nhưng thật ra thứ nhất thì muốn xin lỗi cháu”. Ba Lâm đứng dậy khom người cúi đầu xin lỗi Hà Lương, làm cho cô ấy cũng vội đứng dậy, liên tục nói không có gì không có gì cả.
Nhưng ba mẹ Lâm là người từng trải, hiểu rõ chuyện đời.
Gia cảnh cô gái trước mắt không được tốt nhưng chưa từng có ý muốn tìm đến gia đình họ cả.
Âm thầm nuôi dưỡng con bé một mình không ngại khó khăn vất vả.
Ở đời này khó có ai mà như vậy.
“Thứ hai là muốn đền bù lại những năm mà cháu đã vất vả nuôi dưỡng con bé. Chú và vợ mình không phải là người không hiểu lý lẽ, đương nhiên hiểu rất rõ đạo lý làm người”.
Nghe ba Lâm nói như vậy thì Hà Lương mới yên tâm vì họ không giành lấy con gái của mình.
“Cũng mong muốn cháu cho chúng tôi một cơ hội để cùng nhau muôi dưỡng Tường Vân nên người và có đủ vật chất nhất. Ý cháu thế nào?”. Ba Lâm giải thích và nói rõ yêu cầu của mình cho Hà Lương biết.
“Con trai chú có lỗi với cháu, có lỗi với con bé. Chú không mong con tha thứ nhưng cháu à, trẻ con vô tội, đứa bé cũng phải có cha có mẹ”. Ba Lâm ôn tồn giải thích cũng nói rất nhỏ nhẹ.
“Cháu…cháu chưa từng thấy anh ấy có lỗi với mình ạ, thật đó”. Hà Lương cười. “Chỉ là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-mong-ca-doi-vi-em/2615004/chuong-234.html