Tối hôm đó, nàng không ngủ được nên đã theo thối quen mà ngồi ở thềm nhà trước cửa phòng để nhìn ngắm bầu trời đêm, nghe tiếng gió xào xạc.
Nhưng thật trùng hợp, có vẻ như hôm nay lão thiên gia trên trời cao cũng cảm thấy không vui, bầu trời chỉ là một màu tối đen, không trăng, không sao.
Cảm giác ảm đạm tràn ngập trong tâm trí làm cho một cô tiểu nương như nàng lại thở dài.
Nàng chống hai tay lên cằm, đôi mắt mông lung nhìn về phía xa xa, cũng không biết là nàng đang nhìn gì, suy nghĩ gì mà lại nhập tâm đén vậy.
Mục Vân Kiêu cũng vì chuyện của thái hậu nói lúc sáng mà phiền lòng không ngủ được, hắn bước ra khỏi phòng thì đã nhìn thấy nàng đang ngồi thẫn thờ.
Hắn nhẹ nhàng đi đến rồi khoác chiếc áo choàng của hắn lên cho nàng, nàng mới bừng tỉnh, vội vàng đứng dậy: "Vương gia? Cái này..."
Nàng lấy chiếc áo choàng xuống đưa cho hắn nhưng lại khoác lên cho nàng một lần nữa: "Đêm khuya gió lạnh, đừng để bị cảm."
"Người... sao lại chưa ngủ?" Nàng hỏi.
"Còn ngươi? Có phải là ta đã làm phiền ngươi rồi không?" Hắn nhướng mày.
"Không... không có."
Nàng vừa dứt lời thì hắn đã ngồi xuống: "Vậy ta ngồi cùng ngươi."
Nàng ngơ ngác nhìn hắn.
"Sao vậy? Không muốn ngồi cùng ta?" Hắn cố tình bày ra vẻ mặt đáng thương khiến nàng lúng túng, vội vàng ngồi xuống: "Không... không phải."
Nàng ngồi kế bên hắn, cảm giác có chút căng thẳng. Nàng cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-guong-vo-tinh-gap-nguoi/2937410/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.