Tôi không biết rằng Vũ đã vào nhà tôi bằng cách nào. Mấy bức tranh vẽ phong cảnh tôi treo trên kệ đã bị anh gỡ xuống, bày ra giữa góc nhà. Anh giống như hôm ấy, đứng lặng giữa khoảng không lặng lẽ nhìn những bức vẽ của tôi. Dạo gần đây tôi luôn tự hỏi với chính mình. Cớ gì mà anh phải làm như vậy?
- Tôi đã nói là tôi đốt bức tranh rồi, anh cút đi! – Tôi lớn tiếng, có lẽ vì nhớ lại quá khứ không hay nên tâm trạng tôi tệ.
- Em về rồi à?
- Anh cút đi!
- Em về rồi? – Vũ nghiêng đầu lập lại câu nói ấy. Giống như khơi lại những ngày anh sống cùng tôi. Vào những buổi chiều tàn, tôi xách giá vẽ trên tay rở về nhà. Anh ngồi trên chiếc ghế đằng cửa sổ, ngẩng mặt lên từ một cuốn tiểu thuyết cổ điển nào đó, khẽ nói: “Em về rồi à?”
- Tôi không có tâm trạng tiếp anh. Cút đi!
- Hôm nay Lệ bị ngã gãy tay, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện. Em biết tôi gặp ai không? – Vũ chẳng hề để ý lời tôi, giọng nói của anh đều đều vọng lên trên những ánh đèn rẻ tiền loe lói trên trần nhà.
- Tôi gặp thầy, mấy năm nay thầy vẫn làm ở cái bệnh viện nhỏ xíu đó, mặc dù người ta mời thầy đến nơi tốt hơn…
- Anh nói những điều đó để làm gì? – Tôi ngắt lời Vũ, tự mình gom mấy bức tranh mà anh đã bày ra để lên cái bàn nhỏ. Cái ly sứ bị tôi đá rớt xuống sàn nhà bể tan tành.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-gio-may/111252/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.