Đây là nhà của cô à, nhà lúc nãy đẹp hơn sao cô không ở?
Con bé trèo lên sofa và bắt đầu quấy rầy tôi. Tôi treo cuộn bức tranh vừa vẽ ban tối để vào cái giỏ mây ở góc nhà, con bé hồ hởi chạy theo chân tôi. Nhà tôi nhiều tranh vẽ lắm, mỗi ngóc ngách trong căn nhà đều là tranh. Có những bức đã phác họa, có những bức còn dỡ dang.
- Wow, nhiều bút màu thật, tất cả là của cô hết ạ? Còn có nhiều tranh đẹp quá nè…
- Đừng táy máy, ngồi yên đó, tôi nấu gì cho con ăn. – Tôi gắt, con bé liền tụt xuống cái ghế mây treo lơ lửng giữa nhà, chạy theo gót chân tôi.
- Tự đi tắm. – Tôi vứt cho nó cái áo sơ mi màu xanh rêu, tôi không khéo trong việc chăm sóc trẻ con. Mà con bé này cũng thật kì lạ, hơn 12 giờ rồi mà vẫn còn quậy phá được.
Có lẽ đêm rồi, mọi thứ cũng chợt yên bình hơn hẳn, ngay cả tâm tư của tôi cũng thế. Bé con cuộn tròn trên chiếc giường nhỏ của tôi, con bé ngủ say sưa. Tôi lại trăn trở về Vũ. Anh đi tám năm rồi cũng trở về. Hôm nay, anh chưa hỏi đến tôi một lời nào, cũng chẳng hề quan tâm sự tồn tại của tôi nữa. Trong mắt Vũ bây giờ có lẽ là Nhật Lệ. Tôi lại nhớ đến thời trẻ, tôi vẽ ngọn hải đăng treo lơ lửng trong vũ trụ, tôi nói với anh đó là tôi. Cô độc đến nhường nào, cuối cùng rồi nhiều năm sau đó, tôi thật sự trở thành ngọn hải đăng loe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-trong-gio-may/111249/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.