Trạch Dương lúng túng rồi ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. Cảnh Nghi cũng ngồi dậy, nhìn thẳng mặt Trạch Dương chờ đợi.
- Em đừng nhìn anh như vậy?
- Nói em nghe đi, nửa đêm anh Phương gọi chắc chắn là có chuyện rồi.
- Bọn anh....
- Gây tội gì sao?
Trạch Dương gật đầu xác nhận, Cảnh Nghi nhíu mày vỗ vào vai anh một cái đau điếng.
- Khai mau cho em, tội gì?
- Bọn anh muốn giúp Khang Nam tán đổ Khương Diệp nên...
- Sao anh ấp úng vậy? Anh kể rõ ràng cho em.
- Lúc tối, bọn anh đã cho hai người ấy uống xuân dược nên... bây giờ Khương Diệp đang phải đi cấp cứu.
Cảnh Nghi véo má chồng.
- Á... thả anh ra.
- Các anh hết trò rồi hả? Chị ấy làm sao mà phải cấp cứu. Có phải dị ứng cái thuốc ấy không?
- Không, cô ấy bị dị ứng đàn ông nên khi hai người họ quan hệ thì bây giờ cô ấy phải nhập viện rồi.
Cảnh Nghi thở dài, nhìn lão chồng muốn táng cho một trận. Bản chất hung hãn, chiếm hữu đã ăn vào máu rồi. Bây giờ còn mang nó ra hại anh Nam nữa.
- Các anh có nghĩ chị ấy sẽ hận anh Nam không? Tại sao các anh lại nghĩ ra trò ấy chứ?
- Bọn anh chỉ muốn giúp Khang Nam thôi, không biết là cô ấy bị dị ứng, mà cái bệnh ấy rõ lạ nữa. Anh chưa nghe thấy bao giờ?
- Các anh đáng bị xử tử hình đấy. Đợi chị Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869255/chuong-28.html