Khang Nam nhìn trên người cô đúng là đã tan hết những vết ban đỏ rồi nhưng... anh không dám nói vết hôn anh để lại trên cổ cô vẫn còn, bây giờ nó không đỏ mà tím.
- Nhìn gì vậy?
- À không có gì? Để truyền nốt dịch rồi tôi đưa chị về.
- Không cần nữa, cậu tháo cho tôi đi.
Anh đứng dậy lấy bông gạc rồi rút kim truyền, day day bông lạnh cho vết cắm kim không bị tím mới dán urgo. Khương Diệp toan đứng dậy nhưng hơi choáng nên lại ngồi xuống.
- Sau chị phải vội vậy chứ? Định trốn tôi sao?
- Không, tại sao phải trốn cậu chứ?
- Chuyện đêm qua, tôi nghĩ mình nên có trách nhiệm.
Khương Diệp xỏ giầy, cầm túi xách lắc đầu.
- Tôi không phải mấy cô gái mới lớn mà cần cậu có trách nhiệm. Yên tâm, tôi không như họ khóc lóc ỉ ôi đòi bồi thường đâu mà lo.
- Tôi lại mong chị như vậy đấy.
- Vậy thì làm cậu thất vọng rồi. Đừng gặp lại tôi nữa, dừng ở đây được rồi.
Khương Diệp lạnh lùng rời đi nhưng vừa bước qua Khang Nam thì bị giữ lại. Cả thân người cô dính vào ngực Khang Nam, cằm anh tựa lên vai cô, hai tay vòng qua eo ôm thật chặt.
- Đừng đi, xin lỗi... tôi xin lỗi... thời hạn chị cho tôi vẫn chưa hết nên tôi không thể thả chị ra được.
- Cậu đã thấy rồi đấy, chỉ có việc ân ái cùng cậu mà tôi phải nhập viện cấp cứu, chẳng phải sẽ làm cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869252/chuong-29.html