Tiếng Chúc Đan kêu lên đau đớn khi bị Khương Diệp phản kháng, cô xoay người lại hất cô ta ngã bò ra đất. Khương Diệp giận dữ lớn tiếng.
- Cô có muốn húp cháo không? Muốn không hả con nhãi kia. Hôm nay con tôi mà làm sao thì cô có tin tôi cho cô đi chầu Diêm Vương k hả?
Chúc Đan bị ngã, tay chống xuống đau nhức, nước mắt ngắn nước mắt dài khóc nấc lên.
- Tôi có làm gì chị đâu, thấy chị vấp ngã mới đỡ chị thôi mà chị lại làm ơn mắc oán với tôi vậy.
Cái của nợ gì đang diễn ra đây? Sao giọng cô ta lại nhão như bùn vậy? Khi nãy hùng hổ gây chiến lắm mà, sao bây giờ khóc lóc thảm thương thế? Rõ ràng cô ta nắm vai cô kéo mạnh, nếu không phải dân võ thì người ngã là cô chứ không phải cô ta rồi. Cớ sao... lại quay ngoắt như diễn viên chèo thế kia. Chẳng lẽ...
Khương Diệp quay lại nhìn thì thấy Khang Nam đã đứng đấy từ bao giờ? Vì nhìn thấy Khang Nam nên cô ta mới diễn trò bị hại nhưng cô ta còn non và xanh lắm.
Chúc Đan nước mắt lăn đầy trên má, tay ôm cổ tay bị đau nhìn Khang Nam làm màu.
- Anh, chị ấy đánh em gẫy tay rồi.
Khang Nam đưa mắt nhìn Khương Diệp.
- Cô ta nói cô ta là bạn gái anh đấy. Vậy nên người đang mang con anh muốn dạy cho cô ta một bài học vì dám động đến con tôi. Nếu tôi mà ngã như vậy chắc chắn con tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869232/chuong-38.html