Chương trước
Chương sau


Mẹ Lã thấy Khương Diệp cứ ăn vào lại nôn hết thì xót ruột không nguôi. Bà nghe lời con dặn mà hì hục ngồi đổ sữa vào khay làm đá. Cứ mỗi lần thấy con ậm ọe là tót đi lấy cục đá sữa ấy cho Khương Diệp ngậm.

- Liệu con có bị viêm họng vì lạnh không?

- Dạ không, ngậm như này con thấy dễ chịu rất nhiều.

Bà âu yếm chạm lên bụng Khương Diệp mắng yêu.

- Cháu ngoan của bà, chịu khó quấy mẹ ít thôi nhé! Mẹ cháu gầy quá làm bà xót đứt cả ruột rồi.

- Mẹ, đứa trẻ mới bằng hạt đậu thì biết gì mà mẹ nói chứ?

- Con chẳng có kinh nghiệm gì cả, dù nó mới hình thành nhưng trò chuyện nhiều đứa trẻ sau này sẽ thông minh đấy biết không hả? Ngày xưa mẹ cũng hay trò chuyện nên con mới đẻ ra thông minh vậy đấy.

Khương Diệp cười thành tiếng nhìn điệu bộ tự hào của mẹ. Tự dưng khóe mắt cô lại cay cay, cô đi lấy chồng rồi thì mẹ sẽ thế nào? Sẽ cô đơn lủi thủi một mình sao? Nghĩ vậy trong lòng tự dưng thấy buồn vô hạn.

- Mẹ, con không lấy chồng mà ở vậy với mẹ được không?

- Con đang nói linh tinh gì đấy? Con phải lập gia đình, sống hạnh phúc thì mẹ mới yên lòng.

- Nhưng con không muốn để mẹ một mình, như vậy mẹ sẽ rất buồn, rất cô đơn.

Bà Lã ôm con gái vào lòng, nhẹ dỗ dành.

- Con gái ngốc, có phải lấy chồng là không về đâu. Mà Khang Nam nói sẽ ở rể, hai đứa về đây ở cùng mẹ mà. Thôi thì ở luân phiên, mỗi nhà ở một tháng được không? Hai đứa sinh nhiều cháu cho mẹ nuôi là hết buồn. Đừng sầu não như thế? Sinh con ra là mẹ chỉ mong có ngày nhìn thấy con hạnh phúc thôi, thằng Nam là đứa tử tế nên con hãy mở lòng với nó xem. Mẹ tin, nó sẽ biết cách chăm sóc con gái mẹ. - Truyện của tác giả Dương Cầm, không sao chép mang đi khi chưa có sự đồng ý của tác giả.

Khương Diệp lắng nghe từng lời mẹ nói rồi cũng gật đầu theo. Cô không hề ghét bỏ Khang Nam như vẫn nghĩ, cũng không bài xích anh. Bây giờ, cô còn mong từng ngày để nhìn thấy con của hai người, cô rất hồi hộp không biết nó sẽ giống cô hay giống Khang Nam.

- Thanh An, cháu có nhà không?

Khương Diệp lau nước mắt, ngẩng mặt nhìn mẹ.

- Ai mà gọi tên mẹ trìu mến vậy ạ?

- Bà nội Khang Nam đấy.

Cô đứng bật dậy, nhìn mẹ cuống hết cả lên.

- Sao bà lại đến đây ạ? Con... chưa chuẩn bị để gặp người nhà cậu ấy, chưa sẵn sàng đâu mẹ.

- Không sao, bác ấy rất gần gũi, con cứ bình thường là được.

Bà nội vào đến nhà, khuôn mặt phúc hậu cười hiền lành. Bà quay sang lái xe.

- Mang hết đồ vào đây đi.

- Bác, sao bác lại đến đây giờ này vậy?

- Bác tò mò muốn gặp cháu dâu quá nên trốn hai bố con nó sang đấy. Đâu, cháu dâu đâu cho bác gặp nó đi.

Khương Diệp đi rửa mặt xong thì đi ra ngoài, lại gần cúi đầu chào bà.

- Cháu chào bà nội.

- Cháu dâu hử, xinh gái quá! Bảo sao thằng Nam lại chết mê chết mệt như vậy. Bầu bí không đứng lâu, vào ghế ngồi đi.

Bà nắm tay Khương Diệp ríu rít ngồi xuống.

- Bà mua ít đồ tẩm bổ cho cháu, nghe Khang Nam nói cháu nghén lắm hả? Nghén con sẽ khỏe nên cháu chịu khó ăn uống vào nhé!

- Dạ vâng ạ.

- Cháu dâu xinh quá là xinh, ngày xưa bà đã hụt mất mẹ cháu là con dâu, bây giờ lại có cháu dâu là con Thanh An, thật tốt quá!

Khương Diệp liếc nhìn mẹ mặt ửng đỏ lại còn bối rối lảng tránh thì không khỏi ngạc nhiên.

- Bà nội, nghĩa là bà đã quen mẹ cháu từ lâu rồi ạ?

- Thế mẹ cháu không kể à? Ngày xưa mẹ cháu và bố Khang Nam từng yêu nhau đấy.

Bà Lã hắng giọng, quay mặt đi ho lấy ho để. Còn Khương Diệp há miệng ngạc nhiên tột độ. Sao chuyện lớn như vậy mà mẹ không kể cho cô nghe chứ? Bảo sao mà mẹ nhìn Khang Nam lại nhận con rể ngay được.

- Bà nội, thế Khang Nam có giống bác trai không ạ?

- Nó giống ông nội và bà nội nên mới đẹp vậy đấy, chỉ giống bố nó có tý thôi.

- Vậy ạ.

Khương Diệp nhìn mẹ trêu.

- Mẹ không nhận ra con trai người yêu cũ sao?

- Con nói linh tinh cái gì đấy, mẹ và ông ấy chưa yêu nhau đâu.

- Rõ ràng là cháu và nó yêu nhau rồi mà.

Bà nội bình thản trả lời khiến Khương Diệp cười ngất. Chuyện này vô cùng thú vị vậy mà mẹ với Khang Nam chẳng kể cho cô nghe gì cả.

Cô ghé tai bà nội thì thầm.

- Bà, bây giờ bà có muốn mẹ cháu làm con dâu bà nữa không?

- Muốn, rất muốn, cháu có kế sách gì không?

Bà Lã rất muốn lắng nghe xem hai bà cháu thì thầm cái gì nhưng họ lại nói rất nhỏ không cho bà nghe thấy. Chỉ thấy hai bà cháu cứ cười vang đầy hào hứng và khoái chí. Hôm ấy, bà nội ở lại đến gần nửa đêm buồn ngủ mới ra về. Lòng bà tràn đầy niềm vui nên cứ tủm tỉm cười suốt.

Ông Vĩ thấy mẹ về mà mặt mày hớn hở thì hỏi thăm.

- Mẹ đi đâu mà về muộn thế?

- Mẹ đi thăm con dâu và cháu dâu tương lai đấy.

Ông thấy cơ mặt mình bị liệt tê cứng lại, tay chân và chòm ria thi nhau giật không ngừng.

...

Trọng lái xe nhìn đằng sau có chiếc xe màu đen biển số đẹp đã đi theo xe anh từ lúc hai người rời khỏi tập đoàn Lâm Hải. Anh lo lắng nhìn xuống Khương Diệp vẫn đang tập trung xem hợp đồng thì lên tiếng.

- Tổng giám đốc, có xe theo chúng ta từ Lâm Hải về đây.

Khương Diệp dừng làm việc, ngẩng mặt lên quay lại phía sau nhìn thì thấy không chỉ một mà hai chiếc đang đi sát xe cô. Nếu thực sự họ có ý đồ xấu thì chạy cũng không thoát huống chi là cô đang mang thai. Cô bình tĩnh lên tiếng.

- Anh bình tĩnh, cứ đi chậm thôi để xem có phải họ theo chúng ta không? Anh đừng đi vào đường vắng.

- Dạ vâng ạ.

Cô nhấc điện thoại lên nhưng thực sự không biết phải gọi cho ai để cầu cứu. Chiếc xe bị thúc nhẹ bên hông khiến chiếc điện thoại trên tay trườn đi, bay xuống sàn xe. Khương Diệp sợ rằng họ còn va chạm sẽ gây tai nạn. Lúc này cô cần bình tĩnh để tránh xảy ra chuyện đáng tiếc nên với tay Trọng. (Truyện của tác giả Dương Cầm, không sao chép mang đi khi chưa có sự đồng ý của tác giả)

- Anh đỗ lại đi, chúng ta không cần phải mạo hiểm. Để xem bọn họ muốn gì ở chúng ta đã.

Khi xe dừng lại hẳn thì hai chiếc xe kia cũng dừng, một cái chắn trước đầu xe, một cái chắn phía sau khóa xe Khương Diệp lại. Trọng quay lại, mặc dù sợ hãi nhưng nhiệm vụ của anh bảo vệ Khương Diệp thì phải bình tĩnh.

Anh vừa bước xuống xe thì một người áo đen đội mũ, bịt khẩu trang kín mít áp sát, đẩy anh úp mặt vào thành xe.

- Các anh muốn gì? Xin các anh, tiểu thư nhà tôi đang có thai. Các anh đừng manh động, các anh cần tiền thì chúng tối sẽ cho các anh tiền...

- Tao cần mạng mày đấy, nói nhiều điếc tai.

Một người đàn ông khác mở cửa xe bên Khương Diệp ngồi, chĩa khẩu súng vào trong xe khiến cô không dám động thủ mà chủ động ra xe.

- Muốn gì? Tôi sẽ đáp ứng.

- Muốn cô, cô sẽ đi theo chứ?

- Tha cho anh ấy đi, tôi sẽ đi theo các người.

Trọng hoảng hốt, mặt mày tái mét.

- Không được đâu, các người không được động đến cô ấy... không được.

Gã mặc đồ đen hất Trọng ngã nhoài xuống đường lạnh lùng ra lệnh.

- Bảo chồng cô ta chuẩn bị 100 tỷ chuộc người nhớ chưa?

Nói rồi họ áp Khương Diệp lên xe đi mất. Trọng run rẩy bò lên xe, tay run run tìm điện thoại gọi cho Khang Nam.

- Phó chủ tịch... à bác sĩ...

- Có chuyện gì mà anh nói không ra hơi vậy?

- Tiểu thư... tiểu thư của tôi bị bắt cóc rồi, họ đòi bác sĩ mang đến 100 tỷ để chuộc.

- Tôi biết rồi, đừng nói với mẹ vợ, chuyện này tôi sẽ lo.

Tắt điện thoại, Khang Nam gọi cho Trạch Dương nổi cáu.

- Cách mà cậu nói là bắt cóc cô ấy sao hả?

- Tôi có bắt cóc người của cậu đâu, cậu làm sao đấy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.