Khang Nam hậm hực tắt luôn điện thoại. Khương Diệp bật cười lớn. 
- Ai bảo anh là bác sĩ làm gì? 
- Đâu phải bệnh nào anh cũng chữa được đâu, vợ nó có thai nó cũng gọi, giờ cô ấy đau bụng cũng gọi... không được, cô ấy đang có thai sao lại đau bụng? 
Khương Diệp liền giục anh gọi lại. 
- Vợ cậu đau thế nào? 
- Không sao, chắc tối cô ấy ăn sầu riêng nên nóng thôi. Bác Lam vừa cho uống giải nhiệt thấy đỡ rồi. 
- Cô ấy có tiền sử xảy thai nên không chủ quan được. Đợi đấy tôi gọi bác sĩ sản đến nhà kiểm tra cho. 
Sau khi điều bác sĩ đến nhà Trạch Dương, anh mới yên tâm tắt điện thoại, kéo Khương Diệp vào lòng, hôn lên trán cô thì thầm. 
- Tha cho em đấy... chúc ngủ ngon! 
Khương Diệp chui vào lòng, gối đầu lên tay anh nhưng vì không quen nên mắt cứ tỉnh như sáo. Cả người cứ động đậy không yên, tay cô mân mê trên mặt, trên người anh khiến Khang Nam phải nhắc nhở. 
- Đừng ngọ nguậy nữa, em làm nó thức giấc thì đừng bảo anh ham hố. 
- Nhưng em ham... 
Khang Nam nhỏm người dậy, nhìn cô chằm chằm như không tin. 
- Vậy thì cho anh nhé! 
- Em đang bầu đấy! 
- Nếu em không bầu thì bây giờ vẫn đang ở khách sạn rồi đấy. Lần nữa thôi nhé, yên tâm không sao? 
Khương Diệp bật cười, kéo anh xuống chủ động hôn. Chỉ một lát, căn phòng ngập tràn hạnh phúc, chỉ còn lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869217/chuong-46.html