Khương Diệp nhìn biểu hiện của cô ta thấy buồn cười hơn là tức giận, không khác gì một con loăng quăng đang cố mà bám lấy thành bể.
Khang Nam kéo tay cô ta lại ghế, ấn ngồi xuống rồi kéo Khương Diệp lại gần mình. Bà nội thấy không ổn liền chạy lại.
- Cháu đừng làm vậy, chúng ta đã nhận chăm sóc con bé thì nên giúp nó phục hồi.
- Bà nội, cháu đang giúp cô ta đây. Việc đầu tiên của vấn đề là giúp cô ta biết ghi nhớ và chấp nhận.
Bà không can được Khang Nam nên đành lặng lẽ ngồi xem. Bà muốn xem thằng cháu bà bản lĩnh đến đâu, có biết bảo vệ vợ không?
- Cô vừa nghe vừa nhìn đây... người phụ nữ này là vợ tôi còn cô và tôi đã chia tay rồi. Lần sau không được ôm tôi và cấm đẩy vợ tôi như hôm nay nhớ chưa?
Cô ta òa khóc đập tay vào bàn như trẻ con ăn vạ. Bà nội định đến an ủi thì Khang Nam nhìn nên bà lại ngồi im.
- Một đứa trẻ thích ăn vạ thì hãy ngồi đấy mà ăn vạ, cô đập vỡ cái gì của nhà tôi thì ba mẹ cô đền.
Nói xong, anh nắm tay vợ đi lên phòng. Cô ta nhìn cảnh này mà trong lòng như bốc lên ngọn lửa thù hận... hận không thể đem người phụ nữ kia đi chôn sống.
Đóng cửa phòng, Khương Diệp vòng tay ôm chồng tán dương.
- Anh thật tuyệt đấy, như này thì em chẳng sợ con trà xanh trà đỏ nào cả.
- Em nên cẩn thận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869181/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.