Chúc Đan được đưa đến bệnh viện, bà nội không yên tâm nên nhắc dì Hà đi theo. Đứng trước cửa phòng Khang Nam, bà muốn gọi bảo cháu đến viện nhưng lại ngập ngừng. Nó đã biết mà không quan tâm thì bây giờ gọi nó cũng không đi. Nghĩ vậy bà đi về phòng mà không làm phiền vợ chồng cháu trai nữa.
Chúc Đan khó nhọc động đậy mí mắt nặng trĩu, lúc này cổ tay truyền đến cơn đau nhức mà tay co giật dây thần kinh. Mở mắt ra, đập vào mắt cô ta là hình ảnh một người không mong chờ.
- Tôi nghe nói em bị tai nạn mất trí nhớ tạm thời sao? Theo tôi thấy hình như không phải nhỉ?
Chúc Đan nhìn anh ta ngơ ngác, khuôn mặt tái nhợt nhăn nhó.
- Anh là ai? Tôi đang ở đâu vậy?
Bác sĩ Long nhíu mày, tiến lại gần thì Chúc Đan co rúm người sợ sệt.
- Anh định làm gì?
Anh ta ghé sát tai Chúc Đan thì thầm.
- Tôi không cần biết em vờ hay thật nhưng hãy nhớ cho tôi, đừng để tôi mất kiên nhẫn mà làm ra những việc không nên làm.
Nói rồi, anh ta nhếch miệng cười nụ cười nửa miệng cùng cái nháy mắt ám muội.
- Tối mai chỗ cũ 11 giờ đêm.
Anh ta rời khỏi phòng bệnh để lại người nằm trên giường run rẩy, mặt mũi tái mét, ánh mắt hiện rõ tia lạnh đến run người.
Khang Nam rời khỏi phòng bệnh sang phòng Chúc Đan thấy cô đã tỉnh thì mang cho cô ta cốc nước.
- Cô thấy trong người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869178/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.