Cảnh Nghi mở mắt, khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi. Sau một giấc ngủ thì cô đã hồi sức hơn nên muốn ẵm đứa nhỏ. 
Thấy Trạch Dương cứ đứng bất động không chịu mang con lại cho cô thì Cảnh Nghi tưởng mình nói nhỏ. 
- Anh... đưa con cho em. 
Bác Lam lắc đầu chẹp chẹp miệng, bà biết cậu ta chẳng điếc đâu nhưng mà bế con căng thẳng quá nên điếc, vì vậy bà lại gần Trạch Dương. 
- Đưa tôi bế giúp nào. 
Lúc này bác mới nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm của Trạch Dương liền trách móc. 
- Cậu làm lớn ở đâu mà có mỗi đứa con không biết bế chứ? 
Bác Lam đặt thằng bé vào lòng Cảnh Nghi dặn dò. 
- Cháu cố gắng cho con bú sữa non đi để sữa nhanh về. 
Ngồi bên cạnh nhìn thằng bé bú ti chùn chụt trông ngon lành ghê gớm. Ngực vợ sinh em bé thì lại càng căng mọng. 
- Vợ, con sẽ bú đến khi nào? 
- Chắc một năm rưỡi gì đấy, em đọc sách thấy nói vậy. 
- Khi con bú anh có được sử dụng không? 
Bác Lam đang gọt hoa quả mà bật cười gọt cả vào tay. Khi có vợ con rồi thì dữ như hổ rồi cũng thành thỏ hết, bà chẳng ngờ sau khi lấy vợ cậu ta lại thay đổi nhiều như vậy. 
Khang Nam đưa Khương Diệp vào phòng đúng lúc nghe thấy thì chêm vào. 
- Khi sữa về nhiều mà con cậu không bú hết thì cậu được sử dụng. 
- Vậy hả? Không sợ đứa bé sẽ lười ăn sao? 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869176/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.