Sáng sớm, bà Lã gọi Tin dậy khi thằng bé còn đang ngái ngủ. Ông Vĩ ngạc nhiên cũng dậy theo.
- Bà làm gì mà gọi cháu dậy sớm vậy?
- Bà cháu tôi vào bệnh viện.
- Sao lại đi giờ này chứ?
- Ông cũng dậy đi, đến gặp Khang Nam. Nó có chuyện muốn nói với ông đấy.
- Có chuyện gì bà nói tôi nghe xem nào? Sao nhìn bà suốt ruột vậy hả?
- Chúng ta phải đến viện sớm, ông cứ biết vậy đi. Nào cả hai ông cháu dậy đi, ăn uống còn đi không muộn.
Ông Vĩ nhìn thằng bé đang ngồi mắt vẫn nhắm nghiền ngủ gật thì bật cười xoa đầu nó.
- Tin Tin, dậy nào con, để ông đưa con đi đánh bạn răng và rửa mặt nhé!
- Ba... ba...
Ông Vĩ cười giòn tan, dạy cháu nói.
- Ông không phải ba, con gọi đi... ông... ông
- Ba.. ba...
- Thằng nhóc này, chỉ gọi ba không sợ mọi người ghen à?
- Ba ba
- Được rồi, ông thua con. Vào viện trả con cho ba con, ông không nuôi con nữa.
...
Trên chiếc xe Rolls-Royce Phantom, người đàn ông ngồi phía sau có băng trắng che kín mắt ngồi lặng thinh không nói lời nào. Người phía trước chăm chú quan sát về hướng sảnh bệnh viện. Một lúc, anh ta quay lại nói với người phía sau.
- Anh, họ đến rồi.
- Chúng ta đi thôi.
- Vâng ạ.
Chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi bệnh viện, mang theo người đàn ông vừa hiến mắt mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-3-yeu-em-hon-ca-sinh-menh/2869142/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.