Dứt lời, hắn đưa tay lên xoa nắn ngực cô, Cảnh Nghi vội nắm lấy tay hắn chuyển xuống bụng. Thật sự cô không muốn mệt thêm nữa. 
- Thật sự không muốn? 
- Tôi sẽ ngủ. 
- Vậy thì ngủ đi. Em cứ động đậy là nó cũng động theo đấy. 
Viền môi hắn cong lên, tiếp tục vùi mặt vào cổ cô, ôm chặt cứng lấy cả cơ thể cô. 
Hắn ngủ rất xấu, bá đạo ngang ngược như chiếm hữu cả vào giấc ngủ. Cả đêm hắn ôm chặt không đổi tư thế, tay chân cũng kẹp chặt, người khổ chỉ là cô mà thôi. 
Sáng 30 Tết, ăn sáng xong cô xin phép hắn đi đón Cảnh Anh. 
- Có biết lái xe không? Thích xe nào lấy mà đi. 
- Tôi bắt xe đi là được rồi. Lái xe không tốt, nhỡ làm hỏng xe anh thì làm cả đời không đủ tiền đền. 
Hắn khẽ nhếch môi ý cười. 
- Em đúng là không biết tận dụng mà hưởng thụ. Ra Tết tôi đưa đi mua xe, xem đi, thích cái nào thì mua. 
Cảnh Nghi không muốn dây dưa thêm nên đứng dậy đổi đề tài. 
- Hôm nay có lẽ tôi sẽ về muộn một chút. 
- Ừ, tôi cũng không đón giao thừa ở nhà nên em có thể đi đâu mình muốn. 
Cô hơi ngạc nhiên nhưng rồi cũng không hỏi thêm. Người như hắn thì đêm giao thừa tất nhiên là đi chơi rồi, cũng có khi hẹn hò với một cô gái nào đó nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Miễn sao cô được tự do là được. Vậy cô sẽ vào viện đón 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-2-yeu-em-tu-bao-gio/2972393/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.