Mặc dù nhìn ra sự khó chịu của Cảnh Nghi nhưng Cảnh Anh vẫn không hề thay đổi 
- Em đã nói với anh ấy rồi nên chị yên tâm 
Cảnh Nghi mang đồ xuống xe, đến phòng bệnh của mẹ bày mọi thứ ra. Mẹ Ân vẫn nằm bất động trên giường, chỉ có ánh mắt dõi theo nhưng ánh nhìn vô hồn. Bác sĩ nói não bà bị ảnh hưởng nên sẽ nhận biết mọi thứ như một đứa trẻ. 
Lau người cho mẹ xong, Cảnh Nghi thay quần áo mới cho mẹ, ngồi bên giường mở tivi lên cho bà xem. 
Buổi tối, cô tất bật chuẩn bị đầy đủ đồ ăn như đón Tết ở nhà, mang đi biếu các phòng bên cạnh và y bác sĩ. Vừa mang đến phòng bác gái thì thấy trong phòng bác cũng đã được chuẩn bị đầy đủ rồi, tinh thần bác gái còn rất thoải mái. Gần đây, bác đã nói chuyện rõ ràng và dễ nghe hơn nhiều. 
- Nghi, cháu vào ăn Tết với mẹ hả? 
- Dạ, cả hai chị em cháu vào. Cháu biếu bác ít đồ và tặng lì xì chúc sức khỏe bác. Hay bác sang ăn Tết cùng nhà cháu? 
Bà Dung mỉm cười hiền hậu cũng rút ra một bao lì xì đưa cho Cảnh Nghi. 
- Con trai bác cũng vào đây, nó vừa đi có việc nhưng hôm nay nó sẽ ở đây đón giao thừa với bác. 
- Vậy thì tốt quá! Cháu sợ bác một mình buồn nhưng anh ấy vào thì tốt rồi. 
Cô giúp bà thay một bộ quần áo mới, Tết không ai muốn mặc bộ quần áo bệnh nhân cả. 
- 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tinh-2-yeu-em-tu-bao-gio/2972391/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.