Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau
Mạnh Thi nhìn thấy trời dần hửng sáng, trong ánh sáng lấp lánh chiếu rọi khắp nơi. Thiếu nữ bạch y xinh đẹp chợt hiện ra, màu trắng xóa mái tóc dài mượt mà thơm mùi hoa cỏ, đôi mắt to xinh đẹp màu đỏ như ru-by cùng nước da trắng mềm mại đẹp hơn cả tuyết. Trên môi không biết từ lúc nào đã nở một nụ cười thật rực rỡ. Ngẩn ngơ một hồi lâu, không biết từ bao giờ đã xuất hiện những cánh hoa bay khắp nơi. Lung linh sắc màu cầu vòng ẩn hiện trên trời, nhẹ nhàng mà uyển chuyển mây trắng bồng bềnh thật êm ái và dễ chịu cực kỳ. Bướm bay khoe sắc cùng hoa, hoa đua xinh đẹp nụ hoa phấn nộn, lấp lánh hạt sương pha lê rơi trên cành lá. Tiếng hót líu lo trong trẻo vào buổi sáng bình minh dâng lên như một khúc ca êm dịu chào mừng ngày mới. (tác giả: lãng mạn chưa?) "Thủy Tiên, hứa với ta đi nào. Rằng sẽ không bao giờ rời xa ta nhé." Mạnh Thi ôn nhu mê hoặc lòng người tiếng nói phát ra. "Ân." Hoa Thủy Tiên nhắm mắt lại khẽ gật đầu đáp, nhẹ nhàng đáp lại cái ôm ấp thật ấm áp của hắn. Thật lưu luyến không chịu rời xa. "Khụ, hai người kia ôm nhau đã chưa hả? Mau lại đây ăn sáng rồi chuẩn bị lên đường nhanh a." mỗ Lam nào đó cùng vợ yêu cùng nhau đi tản bộ buổi sáng thì phát hiện kịch vui nóng bỏng mà cũng nhạt nhẽo. Hoa Thủy Tiên, Mạnh Thi: ". . ." "Khụ, thật xin lỗi đại cô. Chúng ta không có cố ý mà làm phiền hai người tâm sự đâu." Liễu Kiều tươi cười mà nắm tay Hoa Kiểu Lam "Phải không, Lam?" "Ách a. . ." chân bị ai đó đạp lên, Hoa Kiểu Lam đen lại gương mặt mà gật đầu "Phải a." chân hắn thật đau a T.T Mạnh Thi: ". . ." ôi, sức mạnh của nữ nhân a T.T Hoa Thủy Tiên vuốt vuốt lấy mái tóc của mình, khé miệng cong lên một đường duyên dáng tiếng cười. Bàn tay mềm mại nắm lấy hắn lôi đi, mái tóc dài tuyết trắng hòa nguyện ướt sương mai lẫn tiếng khúc khích. "Không phải là muốn rủ chúng ta ăn sáng sao? Đi nhanh chút chút nào, đừng có lề mề ở đứng đó mà ngẩn ngơ đấy nha. Bụng ta bây giờ thật đói, kêu vang cả đây này. . ." "A? Ân. . ." "Oh, đại tỷ! Sao tỷ dám bỏ đệ ỡ đây bơ vơ một mình thế hả?" mỗ Lam buồn bực kêu. "Hứ. Còn có ta đây mà Lam. . ." mỗ Kiều liếc hắn mà nhe răng múa mép đe dọa. "Ah--" thật đáng sợ a, vợ của hắn thật đáng sợ a. (tác giả: anh này sợ vợ a. . .) . . . Róc rách-- tiếng nước chảy trong veo dọc đường vang lên. Khóm hoa xinh đẹp đỏ tươi quỷ dị chào mừng họ tiến đến. Từ xa, bọn họ đã thấy được một cái hồ to lớn trong suốt thủy có thể tận mắt mà thấy được cả đáy hồ. Nếu quan thật thật kỹ cảnh đẹp đáy hồ ngẫu nhiên sẽ thấy được đàn cá 7 màu thật lung linh. Bỗng nhiên giờ phút này trời nổi gió lên, bay đầy khắp trời hương thơm nhẹ của loài hoa lan trắng. Một thiếu nữ bạch y viền sắc xanh hoa lá, mái tóc dài tới vai màu trắng búi cao thon thả cài một cành hoa lan hồ điệp, mắt hồng to tròn dễ thương chớp mắt làm người người ấn tượng khó quên. Đó là Lan Ngả Tố người canh giữ đền Thiên Linh truyền thuyết của tộc Phi Ban. "Đẹp thật." Hoa Thủy Tiên bất giác thốt lên. "Hừ. Đẹp thì đẹp nhưng đẹp không bằng đại cô đâu." Liễu Kiều chống hông nói. "Hì, đừng nói như thế mà ta sẽ tự phụ mất đây. Hì hì." Hoa Thủy Tiên sờ sờ cái mũi cười nói. Liễu Kiều bây giờ thần sắc của nàng trông có vẻ kiêu ngạo mà lạnh lùng giọng chỉ tay phía trước nói "Lan Ngả Tố đã lâu không nhỉ? Có khỏe không ta?" "Hửm? A, hóa ra bà dấm chua hèn gì thấy quen mắt lắm nga. Ha ha, ta tất nhiên là vĩnh viễn trẻ tuổi xinh đẹp tràn đầy tự tin a. Ô hô hô. . ." lập tức Lan Ngả Tố phá hủy hình tượng tao nhã trong mắt người ta mà cười lớn tiếng. Mọi người rùng mình một cái, nữ nhân quả thật là cái khó hiểu suy nghĩ a. . . "Tố Tố." Hoa Kiểu Lam vui như ăn tết chạy tới Lan Ngả Tố định chào hỏi mội cái. Ai ngờ nửa đường bị Liễu Kiều túm lại không cho đi tiếp, còn bị lườm một cái kinh khủng, Hoa Kiểu Lam cảm thấy hắn thật ủy khuất nặng a T.T "Ô, là người quen nga." Ái Trân lam y dáng người nhỏ xinh hòa baby gương mặt phấn nộn làm nữ nhân phát ghen. Hắn chỉ là vô tình nói thế mà lập tức bị thu lấy mấy tia lazer lửa cháy liếc hắn đáng sợ hai cái nữ nhân đang đấu khẩu Liễu Kiều và Lan Ngả Tố. Hắn run run mà núp sau lưng Hoa Mạt Hương, quả nhiên không nên lắm lời ở nơi có cái nữ nhân bùng phát núi lửa a T.T
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau