Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau
"Không thể nào?" Hoa Mạt Hương sắc mặt đại biên kêu lên "Làm sao mà có thể. . ." "Đại hoàng tử. . ." Y Hàn Thu ngập ngừng nhìn hắn. Hoa Kim Chi liếc nhìn hắn rồi dời đến Minh Hà. "Đại ca, ngươi bình tĩnh lại. Chuyện đâu còn có đó mà, ngươi phải tĩnh tâm lại suy xét giải quyết chứ đừng loạn trí." Hoa Thủy Tiên nhịn không được tiến lên hô to nắm chặt tay Hoa Mạt Hương nghiêm mặt nói "Ngươi có hiểu không đại ca?" "Thủy Tiên. . ." Hoa Mạt Hương giật mình nhìn nàng. "Hương ca ca. . ." Hoa Thủy Tiên mỉm cười trấn an. "Tiên nhi nói đúng đấy." Hà Thương Như đứng kế bên Hoa Đào Vương gật đầu. "Hương nhi, ngươi là đại hoàng tử, là một người nam nhân." Hoa Đào Vương nhu hòa nói. "Phụ hoàng, mẩu hậu. . ." Hoa Mạt Hương trái tim ấm áp như đã tìm được gì đó rất quan trọng mà cười ". . . Hương nhi đã hiểu. Xin cảm ơn mọi người. . ." "Ca ca. . ." Hoa Thủy Tiên rưng rưng nước mắt cười mừng. Không hiểu tại sao nữa? Lần đầu tiên nàng lại cảm nhận được sự ấm áp gia đình. . . Hoa Kiểu Lam ở một bên mà chấn động linh hồn. Đây là gì? Là tình thân yêu ấm áp gia đình chăng? Tuy không thể hiện rõ ràng nhưng trái tim. . . Ấm áp và hạnh phúc lạ kỳ. Hoa Kiểu Lam nhắm mắt lại mà cảm nhận, cơn gió nhẹ từ ngoài tràn hương hoa cỏ mà thổi vào trong đây. Mái tóc trắng dài mượt phi tuyết xỏa tung theo gió mùa thu dịu dàng, đôi mắt lam nhạt động ẩn trong suốt như dòng suối róc rách chảy tỏa hào quang nhẹ nhàng rồi tắt dần đi. Hoa Kiểu Lam khé môi cong lên mà ôn nhu cười "Ở tộc Phi Ban chúng ta có một thần dược tên Tuyết Nguyệt và kết hợp Tuyết Maxanaja của tộc Maleadat là có khả cứu sống đại tẩu Minh Hà. . ." "Là thật sao?" như đã có một tia hy vọng sáng chói trong tim người, tất cả đồng thanh như muốn biết câu trả lời. "Ân. . ." Hoa Kiểu Lam nghiêng đầu cười. Trong giây phút đó ai cũng tâm tình tốt lên mà vui mừng. Hoa Thủy Tiên thầm khen đệ đệ của mình quả thật là tài cao. Y Hàn Thu thật hâm mộ và kính nể y thuật của Hoa Kiêu Lam. ". . . Cảm, ơn, mọi, người. . .nhiều lắm. . ." Mọi người giật mình quay lại, Minh Hà đã tỉnh lại rồi tuy rằng trúng độc sắc mặt tái nhợt nhưng vẫn khắc chế được độc tính. Có lẽ là máu nàng có khả năng miễn dịch độc nhưng không cao lên. . . "Tốt lắm rồi. . ." Hoa Thủy Tiên ôn nhu mỉm cười. . . . "Cảm ơn ngươi, Hoa Kiểu Lam. Không, là tam đệ. . ." Hoa Mạt Hương mắt nhu hòa nói. "Không sao." Hoa Kiểu Lam nghiêng đầu cười " Đó là bổn phận của một đệ đệ và là bổn phận của của một thầy thuốc." "Cảm ơn. . ." Hoa Mạt Hương đôi mắt chợt lóe sáng ". . .cảm ơn hai lần đã ra tay cứu. . ." "Đã bảo là không sao mà đại ca. Nếu ngươi còn nói tiếp nữa ta sẽ bị tự phụ kiêu ngạo mất. Ha ha ha. . ." Hoa Kiểu Lam chống hông cười. ". . .à ừ. . ." Hoa Mạt Hương hơi giật mình, sau đó nghiêm mặt lại "Muốn lấy thuốc giải, cần tìm ở đâu?" Hoa Kiểu Lam thu lại vẻ mặt trêu đùa, nghiêm mặt trầm giọng nói "Về phần thuốc giải độc, ta có thể quay về tộc Phi Ban lấy Tuyết Nguyệt nhưng còn về Tuyết Maxanaja. . ." "Tuyết Maxanaja? Không lẽ đó là. . ." Hoa Mạt Hương chợt cười lạnh sau khi nghe từ 'tuyết Maxanaja' hướng nhìn Hoa Kiểu Lam đang đang nghịch hoa. Hoa Mạt Hương chợt nghỉ gì đó liền hỏi "Lam, sợi xích đỏ trên tay tam muội sẽ gây nguy hiểm không?" "Yên tâm đi." Hoa Kiểu Lam ngắt 1 cành hoa lên, thản nhiên nói "Tỷ ấy cũng vốn là người tộc Phi Ban. . ." "Ân. Hy vọng là thế. . ." "Đừng có suy nghĩ quá nhiều, rất nguy hiểm. . ." nụ cười tà ác chợt xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp. . . . Ngự hoa viên. "Nàng muốn đi tìm Tuyết Maxanaja? Ta phản đối." Mạnh Thi thường ngày ôn hòa giờ chợt nóng nảy quát lớn "Nàng có biết là. . ." "Dĩ nhiên là ta biết rồi. Thi, cho ta đi đi tìm." Hoa Thủy Tiên cắt đứt lời Mạnh Thi, giơ tay đang đeo sợi xích đỏ mà sờ sờ sau đó cười ái muội "Thi, ngươi đang rất lo lắng cho ta?" "Ta. . ." Mạnh Thi bị trúng tim đen quay mặt chỗ khác, không cam lòng mà lên tiếng "Ân. Nàng đi cũng được nhưng ta đi theo cùng đó. Cấm biệt náo loạn." "Yeah, cảm ơn nha." Hoa Thủy Tiên híp mắt cười, rồi chợt nghĩ đến gì đó mà hắc hắc cười hai tiếng nhào đến mà ôm Mạnh Thi. Đột ngột bị ôm lấy, Mạnh Thi gật mình cứng ngắt, sau đó một cỗ vui và buồn cùng dâng lên trong lòng hắn. Mạnh Thi chỉ ôn nhu mà mỉm cười nhìn Hoa Thủy Tiên. . . . . . Tác giả *lau nước mắt*: Hic, có tiến bộ rồi nha ╥_╥ a. . . . . . . .
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau