Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau
Trong bóng đêm mập mờ, mặt trăng bị che khuất đám mây đen xám xịt như muốn đổ mưa rào dị thường chút điểm rực đỏ. Một thân ảnh hắn nhẹ nhàng đạp nóc nhà, không, nhìn kỹ thì có rất nhiều hắc y đáp xuống. Thanh kiếm bạch ánh ánh sáng trong đêm, một đôi mắt đen hận ý nắm chặt kiếm trong tay. Nhẹ nhàng mà thổi bay một luồn hương cổ quái ngọt ngào dụ dỗ ngủ say, sau đó liền bị nuốt gọn đi mất. Màn cửa mỏng manh bị xé toạc, rải rắc trong màn đêm. Một đôi mắt đỏ kỳ dị luôn theo dõi hành động của chúng một cách vô hình vô bóng. Cành hoa rơi trên sàn tan nát cánh hoa đỏ. Cơn gió lãnh lẽo tràn ngập băng giá ngàn năm tràn vào như muốn đóng băng chết hết sự sống còn. Phập! Hắc y nhân mắt to nhìn không bóng người trên giường, lại không kịp đề phòng một mũi tên nhắm thẳng vào tim. Mắt thấy hắc y nhân kia ngã xuống, mấy hắc y nhân phía sau lãnh ý muốn hũy diệt Hương Hoa Cung. Một luồn đạo kiếm quang 'đùng' một cái nổ to, một sợi xích đỏ nhanh chóng tấn công hắc y nhân. Phặt! Siết chặt sợi xích, máu đỏ nhỏ giọt chảy xuống. "Hừ, không biết tự lượng sức mình mà tới Hương Hoa cung địa bàn của ta đồ sát." Thiếu nữ bạch y khuynh đảo tuyệt sắc, mái tóc trắng dài mượt xỏa đi, làn da trắng hồng mịn màng, đôi mắt đỏ chói như lửa rực cháy, hàng mi dài quyến rũ, môi đỏ hồng cong lên cười nhạt cùng lãnh ý. Nhìn đám hắc y nhân không tí sức sống, lặng lẽ nhắm mắt lại bỏ đi. . . . "Công chúa! Công chúa! Mau tỉnh lại a. Công chúa!" Một hồi đoạn dồn dập tiếng kêu, Xuân Đào lay lay Hoa Thủy Tiên thân hình đang lăn đùng nằm dưới đất ngủ khò khò như heo chết bộ dáng. Hoa Thủy Tiên có gắng thức tỉnh, đôi mắt híp mờ mông lung hỏi "Có chuyện gì vậy Xuân Đào?" "Tam công chúa, hoàng thượng triệu kiến người vào triều a. Mau mau chuẩn bị." Xuân Đào hỗn hễn nói. "A? Tại sao triệu ta vào triều?" Hoa Thủy Tiên ngơ ngác hỏi. "Nô tỳ không biết. Tam công chúa, nhanh chóng đi nào kẻo Hoàng Thượng đợi lâu nóng giận." Xuân Đào lôi kéo Hoa Thủy Tiên đi thay đồ. "Ân, ân. Từ từ thôi, ta ngã ngay bây giờ." Hoa Thủy Tiên mệt mỏi đứng dậy, trên người 'leng keng' tiếng sợi xích đỏ rơi xuống. Hoa Thủy Tiên cẩn thận nhặt lấy đeo vào cổ tay nàng. . . . Ngự thư phòng. Hoa Đào Vương liếc ý nhìn mọi người xung quanh, rồi tiếp tục chăm chú đọc sách mà chờ đợi. Mạnh Thi lòng rối răm suy nghĩ chợt ngó về cửa chính thấy thân ảnh quen thuộc đang đến. "Tiên nhi, đại tẩu con bị hạ độc rồi." Hà Thương Như thút thía ôm Hoa Thủy Tiên. "Cái gì?" Hoa Thủy Tiên kinh dị hét lên "Tại sao có thể chứ?" "Hu hu. . .Hoàng Thượng cầu xin ngài hãy cứu muội muội Minh Hà của thần thiếp. . .hu hu. . .Hoàng Thượng. . ." Ngọc Quỳnh khóc nức nở quỳ xuống cầu xin. "Quỳnh nhi, đứng lên đi. Lam nhi nó bảo Minh Hà sẽ không sao mà." Hoa Đào Vương nhíu mày nói. "Nhưng. . . Hoàng Thượng. . ." Ngọc Quỳnh vẫn không chịu tiếp tục khó. "Phụ Hoàng, chuyện này là sao? Đại tẩu tự nhiên bị hạ độc? Phụ hoàng. . ." Hoa Thủy Tiên nhịn không được lớn tiếng hỏi. Hoa Đào Vương thở dài, Mạnh Thi thấy thế liền cấp giải thích cho nàng nghe rõ sự tình. Hoa Thủy Tiên sau khi nghe xong mày nhíu tức giận. Thật không ngờ, Lưu Cơ Nhĩ dám làm loại chuyện này. Hừ, thật không thể thứ. Leng keng! "Tiên nhi, đó là xích gì?" Mạnh Thi để ý âm thanh phát ra, phát hiện trên tay nàng có một sợi xích đỏ. "À, Kiểu Lam bảo sợi xích này di vật của mẫu thân Phi Lưu để lại." Hoa Thủy Tiên sờ nhẹ sợi xích mà cười dịu. "Ồ, có vẻ đó là một sợi xích thú vị và cực kỳ xinh đẹp hợp ý Tiên nhi." Mạnh Thi ngọc thụ lâm phong ôn nhu cười đủ để nhượng Hoa Thủy Tiên mặt đỏ, tim đập nhanh. "Khụ. Cảm ơn Thi." Hoa Thủy Tiên cúi đầu che dấu nét mặt vui sướng. "Ân." Mạnh Thi gật đầu. "Ai nha~~ Trời ơi, đại tẩu xinh đẹp bị hạ độc a." Hoa Kiểu Lam mặt quái dị biểu tình xông vào. "Lam, thật hỗn lễ." Hoa Thủy Tiên khó chịu ="= "Nha nha~~ thật oan quá đi. Ta là đại phu cứu đại tẩu nha tỷ tỷ~~" Hoa Kiểu Lam tươi cười bí hiểm. "Ách? ="= mau đi khám bệnh cho người ta a." Hoa Thủy Tiên bó tay đẩy đẩy Hoa Kiểu Lam. Hoa Kiểu Lam tưới cưới bắt mạch, sau đó nhíu mày lạnh miệng nói: "Đại tẩu bị hạ độc Sát Tu Lị Tán." "Cái gì. . .?!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62
Chương sau