” Tốt rồi tốt rồi, các ngươi mau lên đường đi. Nếu không các ngươi sẽ không kịp tới dự Quần Tiên Yến.” Đông Phương Úc Khanh cười nói.
Lời này đem Đường Bảo và Hoa Thiên Cốt từ trong trạng thái hoa si kéo về hiện thực.
Hoa Mãn Lâu hướng Đông Phương Úc Khanh cười cười, tựa hồ cảm tạ hắn đem mình từ trạng thái như cá nằm trên thớt giữa hai ánh mắt như sắp ăn tươi nuốt sống cứu ra. Đông Phương Úc Khanh cười híp mắt nhìn Hoa Mãn Lâu.
Hoa Thiên Cốt gõ gõ đầu mình một cái, thiếu chút nữa mải chơi đã là trễ nải chính sự :” Người qua đường giáp, ngươi là ai mà cái gì cũng biết vậy?” Hoa Thiên Cốt nhìn Đông Phương Úc Khanh nói.
” Chẳng qua là đọc sách nhiều hơn người khác một chút.” Đông Phương Úc Khanh cười cười ha hả vỗ đùi nói :” Còn có tiểu sinh gọi là Đông Phương Úc Khanh.”
” Ngươi lợi hại như vậy, nếu không ngươi đi cùng chúng ta đi.” Hoa Thiên Cốt nói.
” Cũng tính là như vậy, tiểu sinh cũng muốn lên đó cùng các ngươi, chố kia quá nguy hiểm, nhưng mà tiểu sinh không thể lên đó được.”
Hoa Thiên Cốt gật đầu một cái :” Cũng được, ngươi quá yếu muốn lên cũng không được.”
Trên mặt Đông Phương Úc Khanh hiện lên vẻ bất đắc dĩ nhìn Hoa Thiên Cốt, cho tới bây giờ cũng chưa có ai dám nói hắn yếu đâu…
Hoa Mãn Lâu cưng chìu gõ cái đầu bánh bao của Hoa Thiên Cốt một cái, Hoa Thiên Cốt cũng biết là mình đọc sai lời thoại, nghịch ngợm le lưỡi một cái.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-thien-cot-chi-hoa-man-lau-nghenh-sat-thien-mach/197721/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.