Một mạch đi, cơ bản không nghỉ ngơi, tuy rằng bản thân thư thái ở trong xe ngựa rộng rãi, Tô Thần cũng hiểu được đây là chuyện phi thường thống khổ, nhưng không còn biện pháp nào, Tô Kỳ tuy rằng chưa nói ra miệng, nhưng theo như hắn lệnh Tô Cửu chạy đi suốt đêm vậy có thể đoán ra việc cấp bách thế nào.
Nhưng mà…
Y ngáp một cái.
Thực sự là quá mệt mỏi…
Tô Kỳ sắc mặt như thường, vẻ mặt xanh xao của Tô Thần cỏ vẻ chật vật hơn.
“Đổi hương, thiếu chủ muốn nghỉ ngơi rồi.” Tô Kỳ thấy y buồn ngủ, lệnh thị nữ hầu hạ đổi hương đốt thành an thần.
“Không cần.” Tô Thần phất tay ngăn cản, “Đổi ta cũng vẫn không ngủ được.” cho dù an tĩnh, thanh âm bánh xe cũng không có khả năng mất đi, cho dù dưới thân là đệm tơ tằm, đường đi phẳng lặng thì cũng sẽ có lúc động, chính y lại bị bệnh là giường, thế thì sao có thể ngủ ngon.
Tô Kỳ cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Để ngươi đi theo chịu vất vả rồi…”
“Sang ngày thứ hai sao lại không cho ta trở về, chúng ta không phải đã nói cùng nhau trải qua sinh nhật sao?” Tô Thần bất đắc dĩ oán giận, “Ngươi xem hiện tại cũng đã qua bốn ngày rồi.”
“Ta đã kêu Tô Cửu phái người về nói với bằng hữu ngươi đợi mọi chuyện xong xuôi ta sẽ đưa ngươi về.” Tô Kỳ mỉm cười, “Người khác đưa người về ta không thể an tâm.”
Tô Thần nằm xuống, xoay người đưa lưng về phía hắn: “…Tùy ngươi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-than-nguyet-tich/2973322/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.