Vệ Tư Bạch nằm viện một mình suốt ba ngày, đến tận chiều thứ bảy mới có người đến thăm hắn.
Vì luôn chu ý đến động tĩnh phía Vệ Tư Bạch, Thẩm Bình lập tức nhận được thông báo, đồng thời tiện tay chia sẻ cho Trần Trữ Ý: “Không phải tôi cố ý nói, chứ tên này đúng là chẳng được ai thích nhỉ, làm việc bao lâu rồi mà không có ai đến thăm hắn cả.”
“Nếu hắn giỏi xã giao thì sẽ không gửi gắm tất cả vào một mình tôi.” Trần Trữ Ý ngồi cạnh Thẩm Bình, một tay ôm heo, một tay vuốt ve.
Heo đúng là loài rất nghe lời, cũng rất bám người, chỉ có một vấn đề là cân nặng tăng quá nhanh, cơ bản là mỗi ngày tăng nửa cân. Ngoài ra, lông heo cũng khá cứng, sờ không đã tay cho lắm, nhưng ít ra trong thời gian này, Trần Trữ Ý đã chấp nhận Lili.
Di động của Thẩm Bình vẫn tiếp tục kêu, Trần Trữ Ý bèn ngả đầu sang nhìn.
Thẩm Bình thoải mái cho Trần Trữ Ý xem: “Một người đàn ông đến thăm hắn, chỉ khoảng hơn 20 tuổi thôi, chiều cao chừng 1m74.”
“Ừ.” Trần Trữ Ý gật đầu.
Vốn Thẩm Bình định nhìn vào màn hình, nhưng sự chú ý của anh lại bị thứ khác cuốn đi mất: “Cậu gội đầu à?”
“Sao vậy?”
“Không, tôi ngửi thấy mùi dầu gội của cậu.” Thẩm Bình nói rồi lại bổ sung thêm, “Rất thơm.” Gần đây anh rất hay mất tập trung vì Trần Trữ Ý.
Trần Trữ Ý nhướn mày nhìn Thẩm Bình, Thẩm Bình lại vẫn tỉnh bơ.
“Cậu tưởng nước tẩy toilet là dầu gội à, mấy ngày nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tang-trang-thinh-tranh-ra-tu-an-qua-dang-bien-cmn-di/219073/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.