Thẩm Bình ngồi với Trần Trữ Ý một lát, chờ Trần Trữ Ý khá hơn mới xuống xe, chỉ nhắc nhở anh lái xe cẩn thận.
“Cảm ơn.” Trần Trữ Ý gật đầu với đối phương.
“Khách sáo gì chứ?” Thẩm Bình cười, vẫy tay với Trần Trữ Ý, nhìn theo xe của Trần Trữ Ý đi xa.
Đến khi xe của Trần Trữ Ý đi khuất hẳn rồi, Thẩm Bình mới lạnh mặt rút điện thoại ra gọi Dương Xuân Hoa, hỏi xem chuyện gì đã xảy ra. Câu trả lời là Vệ Tư Bạch lại gây chuyện.
Quả nhiên, không nghĩ cũng biết là do Vệ Tư Bạch.
Thẩm Bình không liên hệ với Trần Trữ Ý nữa, chỉ nói trước với Dương Xuân Hoa là khi nào báo tin cho Trần Trữ Ý thì nhớ nhắn luôn cho mình.
Sau đó, Thẩm Bình vào làm việc.
Chờ khi Dương Xuân Hoa gửi tin nhắn cho anh thì đã là 1 giờ chiều.
Thẩm Bình lập tức gọi điện cho Trần Trữ Ý, cuộc gọi kết nối nhanh chóng. Thẩm Bình vào đề thẳng thừng: “Tôi đi thay cậu.”
“Cậu…” Trần Trữ Ý lại bất giác xoa thái dương.
“Đây có lẽ là chuyện nằm ngoài kịch bản, tôi sẽ không sao đâu.” Thẩm Bình nói tiếp, “Cậu có chắc mình sẽ không xử luôn cái mạng của Vệ Tư Bạch trong tình trạng này không?”
Trần Trữ Ý không đáp. Nếu Vệ Tư Bạch còn quấy rối nữa, Trần Trữ Ý quả thực sẽ không kiềm chế nổi.
“Sao nào?” Thẩm Bình lại hỏi.
“Được.” Trần Trữ Ý đồng ý, anh biết tuy tư duy của Thẩm Bình luôn bay cao bay xa, nhưng nếu đối phương đã nhận việc gì thì sẽ hoàn thành rất xuất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tang-trang-thinh-tranh-ra-tu-an-qua-dang-bien-cmn-di/219072/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.