Kiếp trước, Trường Nguyên từng kể, vào năm chàng từ Minh Nguyệt Thành trở về Kinh thành, chính là năm nay, tháng tư, ngày mười bốn, chàng bị người của Tam Vương gia Trường Vũ hạ độc, suýt chút nữa mất mạng, phải ở trong phủ điều trị hơn nửa năm, cuối cùng mới không thể gặp ta sớm hơn một chút.
Ta đang ngồi ăn mấy quả lê trong phòng, vừa mới khỏe lại không lâu, mấy hôm nay nằm nhiều, người cũng có chút uể oải, xem ra cũng nên ra ngoài một chút cho khuây khỏa rồi.
"Đại phu nhân thấy tiết trời nóng bức, còn sai người mang lê đến đây cho ta, quả là có lòng."
Ly Tâm thấy ta nói vậy, còn tưởng ta nói thật, vừa gọt lê vừa cười đến tít cả mắt. "Tiểu thư, lần này người trải qua một cơn thập tử nhất sinh như vậy, xem ra Đại phu nhân thực sự đã quan tâm đến người hơn rồi."
Ta không đáp, chỉ mỉm cười, tiếp tục ăn lê. Lê này ngọt thật.
Đúng là rất quan tâm, mặc kệ là thật lòng hay là giả lòng đi, hậu đãi như vậy ta cũng nên vui vẻ mà hưởng thụ thôi.
Một lúc sau, ăn xong, Ly Tâm thu dọn vỏ lê rời đi, ta đứng dậy, đến bên tủ sách cũ rút lấy một cuốn. Ta nhớ khi còn sống trong Tướng phủ, ta rất thích đọc sách. Lúc ta chuyển vào viện này, lão phu nhân cũng đặc biệt sai người sắp xếp tủ sách của người cho ta. Hơn trăm cuốn, đến năm mười hai ta đã đọc hết, sau này lại lấy những cuốn cũ ra đọc đi đọc lại, cũng lĩnh hội được không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/79937/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.