Ta tỉnh lại, người đầu tiên đến thăm, lại là Đại phu nhân.
Đang ăn chút cháo trắng thì Đại phu nhân dẫn theo Nhị muội đến, bát cháo này, cuối cùng cũng không thể nuốt trôi được rồi.
Thanh Quang Viện của ta nằm ở phía tây của Tướng Phủ, chỉ là một biệt viện sơ sài hoang vắng. Trước khi ta được chuyển đến, nó vốn là một viện bị bỏ hoang sau một trận cháy lớn, tàn tạ đến mức không thể ở nổi, sau đó Lão phu nhân sai người sửa sang lại, cũng khá khẩm hơn được một chút.
Ta ở đây tuy có chút cách biệt với sự xa hoa mỹ lệ của Tướng Phủ, nhưng khá yên tĩnh, xung quanh trồng thêm một vườn hoa, nuôi một con mèo, hàng ngày có thể đọc sách, cũng không đến nỗi quá tẻ nhạt. Ngược lại, ta cảm thấy cuộc sống đơn giản yên bình này rất hợp với mình.
Nơi này chỉ có ta và Ly Tâm sống, không còn ai khác, lúc Đại Phu Nhân đến, Ly Tâm còn đang xuống bếp thay trà nên không có ai báo cho ta biết, hại ta đang ăn cháo cũng suýt nữa thì sặc.
Tính ra thì cũng đã lâu lắm rồi ta mới gặp Đại Phu Nhân.
Bà ta vẫn vậy, y như cái lần cuối cùng ta cùng bà và Bạch Lưu Thanh Uyển đứng đối diện nhau trên Đông Các Đài, vẫn là vẻ đẹp mặn mà sắc sảo như thế, vẫn là khí chất quý phái sang trọng như thế, nhưng lại che dấu đầy âm hiểm và thâm độc bên trong...
Đại Phu Nhân mặc một bộ y phục gấm màu lục thêu hoa văn mẫu đơn, tóc vấn cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/79936/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.