Lúc này, ta đã mất hoàn toàn khả năng phản ứng.
Ầy... lỗ tai ù ù, này, có phải ta vừa nghe nhầm không nhỉ...
Nhưng rõ ràng ánh mắt sâu thăm thẳm đang nhìn ta chăm chú kia, như xoáy vào tận tâm trí khiến ta nhận thức được rằng, đây là sự thực, mình không nghe nhầm.
Bộ dạng mỉm cười dịu dàng tựa xuân về hoa nở ấm áp vô hạn tỏa ra thứ hào quang lấp lánh dưới màn nắng trong vắt đầu hạ, ta nhìn đến ngẩn ngơ, lại khe khẽ kéo cong khóe miệng. Xem cái mặt tái xanh của Hoàng thượng khi lần đầu tiên thấy nhi tử yêu quý của mình tươi cười mới khiến người ta thích thú làm sao~ Không khí xung quanh phủ lên đầy rẫy những vẻ kinh ngạc trầm trồ, người ta dường như đổ hết ánh mắt hiếu kì cùng say mê nhìn về phía khuôn mặt anh tuấn tinh sảo như đồ thủ công kia, không thể tin nổi, bàn qua tán lại rộn ràng.
Nhị vương gia nổi tiếng an tĩnh lạnh lùng, hôm nay rốt cục cũng cười rồi.
Hơn nữa, còn là cười vô cùng ấm áp dịu dàng.
Ta chỉ cảm thấy, ánh nắng mùa hạ như một bể mật ngọt rót thẳng vào lòng, cảm giác này thật lạ.
Chàng vẩy ống tay áo bào thật rộng, đường viền thêu hoa văn tường vân thoáng chốc bay lên sống động. Nhấc đôi giày được làm thủ công tỉ mỉ, chàng ung dung rảo bước về phía này.
"Tiểu Vũ, muội thấy đấy, lần này không phải ta ép muội đâu nhé, là Nhị vương gia không muốn để dành đường thoát thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/2839462/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.