Bạch Lưu Thanh Uyển đột ngột đứng dậy, đi đến trước mặt ta, dứt khoát quỳ xuống.
Ta hoảng hốt vội từ trên ghế nhoài người xuống, luống cuống đỡ nàng ta: "muội muội, muội làm gì vậy?"
Mà nàng ta một mực kiên quyết không chịu đứng dậy: "Tỷ tỷ nghe muội nói đã, muội có một thỉnh cầu, xin tỷ thành toàn, muội muội mới có thể đứng dậy."
Nàng ta cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt lấy vạt váy mà quỳ dưới đất, không hề nhìn thấy được nụ cười châm chọc của ta lúc này.
Dù sao nàng ta đã muốn diễn, cứ để cho nàng ta diễn, ta cũng không ngại góp vui một chút đâu.
Ta lại như chần chừ một lúc, sau cùng mới ngồi trở lại trên ghế, giọng điệu rất lo lắng: "Muội muội có gì cứ nói, tỷ nhất định sẽ đồng ý."
Nghe được câu này của ta, chẳng cần nghĩ cũng biết nàng ta đắc ý như thế nào, liền ngay lập tức nhào tới, hay tay nắm tay lay ta, ngước khuôn mặt xinh đẹp lên, trên khóe mắt còn vương vài giọt nước mắt, vẻ mong mang đến mức tưởng như chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể tan ra.
"Tỷ tỷ..."
Ta nhíu mày, chạm vào khóe mắt vẫn còn ướt của nàng ta, giọng nói chất chứa đau xót: "Muội nói đi? Có chuyện gì?"
Nàng ta cắn môi, ngập ngừng mãi mới nói thành câu: "Tỷ tỷ... tỷ có thể giúp muội... gả cho Lâm thiếu gia... phủ Thượng thư được không?"
Ta nhướn mày, như không tin vào tai mình, qua một khắc mới rời rạc đáp lại: "Muội... nói sao?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/2839422/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.