Ta cùng Bạch Lưu Thanh Uyển cùng ngồi trong chính viện, Ly Tâm vừa trở về mang theo một ấm trà sáng. Ta nhấp một ngụm trà, hương thơm thanh nhẹ bay lượn vấn vít trong không trung, khe khẽ luồn vào từng giác quan, cảm giác khoan khoái lạ lùng.
Bạch Lưu Thanh Uyển cũng ngồi đoan trang trên ghế gỗ chạm hoa, tay nâng chén trà chạm lên bờ môi căng hồng mịn màng, vô cùng tao nhã nhấp một ngụm.
Chuyện nàng ta muốn nói, ta đại khái là cũng đoán được tám chín phần. Lúc nãy còn chưa nhớ rõ, bây giờ uống được chút trà ấm, đầu óc tiền thanh tỉnh hẳn lên. Ta vừa nghĩ, tâm trạng lúc này cũng rất thoải mái, hơi ngả người lên bàn, một tay chống cằm nhìn mấy lá trà đã bị cắt vụn vẫn còn trôi lơ lửng trong chén sứ. "Ở chỗ tỷ tỷ cũng chỉ có loại trà này, muội uống vào không biết có quen?"
Bạch Lưu Thanh Uyển khẽ cong khóe miệng, nét cười xinh đẹp như hoa đào nở trong gió xuân: "Trà ở chỗ tỷ tỷ quả thực là mang phong vị khó nói, đúng là chủ nhân thế nào thì trà thế ấy, đều thanh tao nhã nhặn như vậy."
Lời này, ta nghe xong, chỉ mỉm cười mà không đáp, ngoài mặt đúng là đang cười rất hiền hòa, nhưng trong lòng một chút ý cười cũng không có, ánh mắt nhìn nàng ta cũng tỏ ra đôi phần lạnh nhạt. Ý nàng ta, chẳng lẽ ta lại không nghe ra?
Nhị tiểu thư Bạch Lưu gia tư sắc diễm lệ, phong thái thanh tao, khí chất thoát tục, chỉ cần là người trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tan-roi-co-no-lai-duoc-khong/2839420/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.