Cố nhịn đau từ trêngiường tuột xuống , nàng chạy đến bên cạnh Minh Thiên Mạch, đẩy cơ thểhắn, nhưng không thấy hắn phản ứng, Lôi Dĩnh có chút hoảng sợ, chạy đếncửa phòng bệnh kêu lên "Bác sĩ.... .... y tá.... .... có người ngất xỉu, mau đến cứu người!" Trong giọng nói mang theo chút nghẹn ngào
Bác sĩ trực cùng y tá nghe được tiếng gọi, liền nhanh chóng chạy đến, chờtất cả mọi chuyện được xử lý tốt, bác sĩ dặn dò mấy câu rồi rời khỏiphòng bệnh
Đợi cho tất cả trở về trạng thái ổn định thì cũng làlúc kim đồng hồ chỉ mười một giờ, Lôi Dĩnh cho y tá rời đi, im lặng ngồi bên giường bệnh nhìn hắn , hắn không biết cách chăm sóc mình , rõ ràngbị thương vẫn còn cố gắng đến thăm nàng, hắn muốn khiến nàng phải mặccảm tội lỗi sâu hơn sao?
Hắn nằm trên giường, gương mặt tái nhợt , cau mày, trong giấc mộng hắn rất bất an, miệng thi thoảng lại lẩm bẩmthành tiếng, bởi vì âm thanh quá nhỏ, Lôi Dĩnh không thể nghe rõ hắn nói gì , chỉ có thể nghe thấy loáng thoáng vài câu
"Đừng rời bỏ anh.... ........đừng.... ........."
"Tại sao ... ....... luôn tổn thương anh.... ....... tại sao"
Nước mắt vất vả lắm mới kềm lại được, một lần nửa chảy xuống, nàng từ từngồi lên ghế, cúi đầu nhìn bàn tay trái nắm chặt của hắn, thì ra hắn sợmình bỏ đi, thì ra ngay cả giấc mộng hắn cũng đau khổ như thế, mà nàngđã làm được những gì cho hắn? Xây dựng hạnh phúc của mình trên nỗi đaukhổ của hắn, vậy thì nàng thật sẽ hạnh phúc sao? Nàng nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tam-tong-giam-doc/1217930/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.