"Nè, tiểu Dĩnh , con húp hết bát cháo này đi" Liễu Tình nhẹ nhàng nói vào vấn đề
"Mẹ, con tự mình làm là được" Lôi Dĩnh đưa tay nhận lấy chén cháo , nói
"Mẹ, phải ăn hết nha! Tiểu Huyên Huyên cũng ăn cháo .......hơn nữa tiểuHuyên Huyên còn ăn sạch hết trơn , sau này tiểu Huyên Huyên lớn lên sẽrất cao!" Lôi Tử Huyên chu cái miệng nhỏ, ngọt ngào nói
"A........ thật ngoan, mẹ sẽ ăn hết trơn luôn" Lôi Dĩnh cười với nó, sầu nãotrong lòng mặc dù ko phải đi, nhưng nhiều người quan tâm nàng như vậy,nàng làm sao có thể ích kỉ đây!
"Bác Cung, dì Cung, con qua phòng bệnh khác thăm một người bạn, lát nữa sẽ trở về" Tiêu Ngự Phi thấy Lôi Dĩnh đang ăn cháo, nói
"Ừ, đi đi!" Tề Hân đứng bên cạnh mở miệng đáp
Cánh tay cầm chén cháo của Lôi Dĩnh khẽ ngừng lại , nhưng nàng ko ngẩng đầu , ba mẹ đều biết, là nàng đang lo cho Thiên Mạch, hơn nữa Ngự Phi cũng có nói, lát nữa sẽ trở về, đợi cho ba mẹ đi xong, nàng sẽ hỏi hắn
"Tiểu Vân, em ở đây với tiểu Dĩnh, anh đi rồi quay về" Tiêu Ngự Phi cười nóivới Bạch Kì Vân , nói xong buông tay Bạch Kì Vân , sãi bước ra khỏiphòng bệnh
Mấy phút sau, Lôi Dĩnh ăn sạch chén cháo, Liễu Tình nhận lấy chén không , hỏi "Còn muốn ăn nữa ko, trong bình còn"
"Mẹ, ko cần con ăn no rồi, một lát nữa còn phải uống canh của tiểu Nhân" Lôi Dĩnh từ chối, hiện tại nàng đã no bảy phần, nếu còn ăn thêm một chénnữa, vậy thì canh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-tam-tong-giam-doc/1217928/chuong-115.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.