13.
Lúc về nhà trời đã tối, nhưng cả nhà bật đèn sáng trưng, người hầu lặng lẽ ra vào.
Như thường lệ, tôi vào phòng khách báo cáo tình hình buổi đấu giá với ba.
Cây gậy tinh xảo được ông đặt bên mình, chỉ cần duỗi tay là có thể cầm lấy, ông vẫy tay, dùng đôi mắt giống y hệt tôi, uy nghiêm nhìn tôi chằm chằm: “Trữ Doanh, trước khi đi, ba đã nói với con như thế nào?”
Tôi đọc lại nguyên văn, thậm chí còn bắt chước giọng điệu của ông: “Nếu nhà họ Giang hủy hỏ hôn ước, con biết sau này hậu quả là gì rồi đấy.”
“Chuyện bức tranh hôm nay là như thế nào? Tại sao tranh của Thời Tự lại xuất hiện ở đó?”
Không ngờ ông vẫn còn nhớ Thời Tự.
Ông lắc đầu, nhìn tôi với vẻ tràn ngâp thất vọng: “Trữ Doanh, gia đình tốn biết bao tâm huyết để bồi dưỡng con thành niềm tự hào của gia đình, tại sao gần đây con luôn làm ra những chuyện đáng thất vọng như vậy. Con đừng trách ba nghiêm khắc với con, chỉ có giáo dục nghiêm khắc mới có thể tạo ra đứa con ưu tú, đáng được trân trọng.”
Ba nhìn tôi chằm chằm, mong nhận được câu trả lời.
Tôi gật đầu theo ý ông muốn, ngoan ngoãn tuân theo: “Con biết gia đình vì muốn tốt cho con.”
Nhưng lần này, ông không cầm cây gậy đó nữa: “Gần đây con có nhiều hoạt động phải đi lại, để người hầu dẫn con vào căn phòng đó ngủ đi.”
Tôi lập tức ngẩng đầu, lông mi run rẩy.
Ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-son-tra-no/3435887/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.