7.
Cuối cùng, ông nội Giang Yến là người quyết định: “Việc hủy hôn không phải trò đùa. Hai đứa nên bình tĩnh một thời gian. Nếu Trữ Doanh vẫn cảm thấy không thích hợp, thì thôi vậy.”
Giang Yến và những người khác vừa mới đi, tôi đã bị một gậy đánh vào lưng, ngã xuống đất.
Ba tôi vẫn cầm cây gậy trong tay, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Cho con thời gian một tuần làm bộ làm tịch, sau đó phải dỗ được Giang Yến.”
Tôi đau đến mức không nói đươc lời nào, cuộn tròn trên mặt đất mà cười ra tiếng. Cây gậy mà ba Giang Yến vừa tiện tay cầm để đánh Giang Yến, hóa ra vốn dùng để đánh tôi, cây gậy được đặt cạnh bức tường cổ mà ba tôi đã tỉ mỉ sưu tầm.
Không ai biết đằng sau sự xuất sắc của tôi là những trận đòn.
Rất lâu rồi tôi không bị ai đánh, bởi vì mấy năm nay, tôi đã làm rất tốt về mọi mặt. Cho dù có làm những chuyện khác người vì Giang Yến thì cũng nằm trong sự cho phép ngầm của ba mẹ tôi.
Cho đến khi tôi tự ý nói muốn hủy bỏ hôn ước.
Từ lúc đính hôn với nhà họ Giang, nhà họ Trữ đã nhận được rất nhiều lợi.
Thật ra, lúc đầu tôi nghĩ hôn sự này sẽ giải quyết thuận lợi, dù sao cả nhà họ Giang không ai muốn chủ động cầu xin người khác.
Nhưng tôi không ngờ Giang Yến lại cố chấp như vậy.
Không người hầu nào trong nhà dám đi tới đỡ tôi. Tôi nằm một lúc lâu mới từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-son-tra-no/3435886/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.