Chương trước
Chương sau
Công Tôn Việt tiếp tục nhìn.
Sơ hở thứ nhất, đúng. Sơ hở thứ hai, cũng đúng. ồ, không tệ, ít nhất có chút trình độ, nhưng hành động huênh hoang, vậy không được, không được. Mình có nên khuyên nhủ sư phụ thanh niên này, đừng để hỏng một ít mầm non?
Sơ hở thứ ba, đúng, sơ hở thứ tư, vẫn đúng. Ủa! rất có tài đấy. Quyết định, nhất định phải khuyên sư phụ thanh niên này đừng để thanh niên vì lỗ mãng mà hủy tiền đồ.
Sơ hở thứ năm, đúng, người này rốt cuộc là ai? Không ngờ tìm đúng năm sơ hở, tu vi kiếm đạo như vậy có thể so sánh với Hiên Viên Lệnh nổi danh nhất dưới hỗn động cảnh. Lão bất giác nhìn tên trên giấy, Lục Nguyên, đó là ai? Chưa nghe tên này. Lúc trước Lục Nguyên bởi vì thắng người mới pháp cổ văn minh nên có chút tiếng tăm, nhưng vẻn vẹn là có chút tiếng tăm mà thôi. Công Tôn Việt cả ngày nhốt trong kiếm các nghiên cứu thất nghiên cứu đủ các loại kiếm chiêu, hoàn toàn không nghe cái tên Lục Nguyên, nên thấy chữ Lục Nguyên trên giấy thì xa lạ vô cùng, không chút ấn tượng.
Nhưng Công Tôn Việt đã kích động, tìm ra sơ hở thứ năm, là nhân tài kiếm đạo!
Sơ hở thứ sáu, Công Tôn Việt tiếp tục nhìn. Lão muốn nhìn xem sơ hở thứ sáu là gì, thấy thì ủa một tiếng, sơ hở thứ sáu cũng đúng, thiên phú kiếm đạo của hắn hơn cả Hiên Viên Lệnh ư? bây giờ Công Tôn Việt đối với người tên Lục Nguyên ngày càng tò mò, lại liếc Lục Nguyên, phát hiện hắn đứng chung với người môn hạ Thái Sử chí tôn, là đệ tử của Thái Sử sư huynh? Nếu là vậy thì xem ra Thái Sử sư huynh đã tìm được một đệ tử giỏi.
Công Tôn Việt tiếp tục xem, sơ hở thứ bảy, không ngờ, không ngờ, sơ hở thứ bảy cũng đúng. Thiên phú kiếm đạo của tiểu tử này so sánh bằng Kiếm Linh Đế Cơ ư? Thiên phú kiếm đạo của Kiếm Linh Đế Cơ được công nhận là tuyệt đỉnh đương thời, dù không bằng Kiếm Chi Tử nhưng cũng khá giỏi, điều này là qua chủ pháp cổ văn minh xác định.
Thế thì ngươi mới này đâu? Hắn có tài đức gì?
Công Tôn Việt trong lòng lấy làm lạ, trước khi nhìn tờ giấy lão thấy ghi chín sơ hở, cho rằng Lục Nguyên viết bậy, lão tổng cộng chỉ mới lộ bảy cái mà thôi, thế mà viết chín, đúng là buồn cười. Nhưng bây giờ, lão phát hiện bảy cái đầu Lục Nguyên viết đúng hết, theo lý thì có tài năng kiếm đạo như thế hắn sẽ không viết sai.
Hai sơ hở mặt sau là cái gì đâu?
Công Tôn Việt nhìn xuống sơ hở thứ tám, phát hiện ở phía sau viết là tay phải!
Tay phải! Có ý gì? Mới rồi mình dùng kiếm là tay phải.
Lại nhìn, tay phải thi triển kiếm pháp chính là sơ hở! Tay phải này chắc là bị thương, mặt ngoài nhìn ổn định nhưng kỳ thực một kiếm này không ổn lắm!
Đọc đến nội dung sau thì Công Tôn Việt người run lên.
Tay phải của mình năm đó bị một vị chí tôn của Vô Thượng đại giáo khác làm bị thương, đến bây giờ vết thương chưa lành nhưng đã không mấy ảnh hưởng mình dung kiếm, không khả năng phát hiện, thế mà bây giờ Lục Nguyên liếc mắt một cái chỉ ra tay từng bị thương, một kiếm này thật ra không quá ổn, điều này chỉ vào tử huyệt của mình.
Làm sao có thể! Dựa vào một kiếm của mình đã diễn ngược ra mấy trăm năm trước từng bị thương!
Công Tôn Việt trong phút chốc không nói nên lời. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Công Tôn Việt kinh ngạc đến rối loạn! Mấy trăm năm trước bị trọng thương, hôm nay chỉ thi triển một kiếm chiêu mà đã bị chỉ ra.
Cái này...
Đây chính là sơ hở thứ tám!
Vốn cho rằng sơ hở thứ tám chỉ là nói hưu nói vượn, nay mới biết hoàn toàn không phải vậy.
Công Tôn Việt ngày càng kinh hãi nhìn hướng chín sơ hở.
Sơ hở thứ tám đã kinh tâm động phách như vậy, còn sơ hở thứ chín thì sao?
Sơ hở thứ chín, Công Tôn Việt nhìn xuống, sơ hở thứ chín viết rằng bản thân kiếm này là sai lầm.
Giọng điệu thật lớn, nói một kiếm này bản thân nó là sai lầm.
Chiêu này là một trong kiếm chiêu tinh diệu của Kiếm Môn, là một vị tổ sư của Kiếm Môn sáng chế ra. Đã nhiều năm rồi chưa từng có ai dám nói một kiếm này chính là sai, vậy mà bây giờ có kẻ dám nói vậy, luận điệu quá lớn. Nếu không phải trước đó có tám sai lầm phô đường thì e rằng bây giờ Công Tôn Việt đã đập bàn đứng dậy chửi vào mặt rồi. Thằng nhóc dốt nát, nói năng ngông cuồng!
Nhưng bởi vì có tám sai lầm đằng trước, vậy nên bây giờ lão có thể miễn cưỡng chấp nhận, hít sâu một hơi, tiếp tục nhìn xuống.
Chỉ thấy mặt sau viết, một kiếm này là sau vô số kiếm hoa sáng lạn thì lặng lẽ đâm ra một kiếm tuyệt mệnh, thực ra không cần thiết, khi kiếm hoa sáng lạn thì bên trong có rất nhiều điểm có thể lặng lẽ đâm ra nhát kiếm tuyệt mệnh, căn bản không cần chờ xong kiếm hoa sáng lạn mới đâm kiếm ra!
Cái này...
Công Tôn Việt hít sâu một hơi, biến sắc mặt. Cách nghĩ này thật ra Công Tôn Việt từng suy tư, nhưng trong vô số kiếm quang sáng lạn muốn từ cực động chớp mắt tìm ra cực tĩnh, loại chuyển đổi này không dễ dàng, muốn tìm đúng điểm rất khó. Hơn nữa muốn cực động, cực tĩnh rồi khoảnh khắc cực sát kiếm ý phóng ra là vô cùng khó khăn.
Công Tôn Việt có nghiên cứu rất nhiều lần nhưng đều thất bại chấm dứt.
Bây giờ thấy Lục Nguyên tìm đúng điểm thì kinh ngạc, tìm điểm quá tốt, hoàn toàn không cần suy nghĩ rắc rối, một kiếm này bản thân là sai lầm.
Mình nhiều năm suy ngẫm không bằng người này một phút nghĩ suy.
Đúng vậy, người này ở sau khi mình dùng xong kiếm chiêu, không suy nghĩ đã viết ra đáp án.
Không suy nghĩ, trực tiếp nhìn ra chín sơ hở.
Thiên phú kiếm đạo của người này mạnh quá đi?
Công Tôn Việt bất giác cười to kêu ba tiếng:
- Tốt, tốt, tốt!
Công Tôn Việt là một người rất nghiêm túc, ai quen lão đều biết lão ít khi khen ngợi, dù là bây giờ nếu tìm ra hết bảy sơ hở tối đa chỉ được lão kêu một tiếng tốt, thế mà giờ lão liên tục khen ba chữ tốt, rốt cuộc là chỉ ai? Người nào có thể nhận được ba chữ đó?
Công Tôn Việt cười ha hả, bây giờ tâm tình lão vô cùng tốt, cách nghĩ định dạy cho Lục Nguyên thanh niên lỗ mãng một bài học biến mất tiêu.
- Bây giờ ta tuyên bố, lần này thông qua kiếm các nghiên cứu thất có hai người. Người thứ nhất là Kiếm Linh Đế Cơ.
Vị này có thể thông qua thử thách tiến vào kiếm các nghiên cứu thất không có gì ngoài ý muốn, mọi người đều hiểu, cho rằng ba chữ 'Tốt, tốt, tốt' là chỉ nàng. Còn người thứ hai là ai?
Hiên Viên Lệnh trong lòng có chút mong chờ, nếu nói người đầu tuyệt đối là Kiếm Linh Đế Cơ vậy người thứ hai nói không chừng chính là gã.
Có thể vào kiếm các nghiên cứu thất là sẽ được rất nhiều điểm, cái này không nói đến, trong tay Hiên Viên Lệnh hơi nắm quyèn lực, không quá để ý số điểm.
Lại thêm có thể cùng Kiếm Linh Đế Cơ ở trong kiếm các nghiên cứu thất, nếu có cơ hội gần sát chút thì nói không chừng mình có thể một bước lên mây, bay đến chín tầng trời. Dù không thể làm mộng đẹp như vậy, chỉ cần hơi có quan hệ với Kiếm Linh Đế Cơ là tại trung ương thiên triều liền vênh váo đi ngang được rồi.
Công Tôn Việt từng chữ một nói:
- Lục Nguyên.
Phút chốc lặng ngắt như tờ, nửa ngày sau môn hạ Thái Sử chí tôn mới bùng phát tiếng hoan hô.
Công Tôn Việt nói:
- Không tệ, Lục Nguyên, ngươi đúng là không tệ. Ta vốn tưởng mình chỉ lộ bảy sơ hở, mà ngươi tìm ra đến chín chỗ, không tệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.