Lão vỗ vỏ kiếm chớp mắt rút ra khỏi vỏ, lúc này mới thi triển ra, ở hư không rạch vô tận kiếm hoa. Dường như khoảnh khắc xuất hiện vô cùng vô tận sóng to, như sóng dữ cuồng phong dấy lên, kiếm ảnh tầng tầng, từng tầng đầy kiếm ảnh và sóng ảnh. Cuối cùng hải triều ngừng, giờ phút này mới dần bình lặng sau đó ẩn trở vào vỏ kiếm.
Ông lão râu bạc nói:
- Được rồi, tiếp theo xem coi các ngươi có thể thấy bao nhiêu sơ hở trong chiêu này. Thời gian là một nén hương, sau một nén hương phải giao đáp án lên trên.
Phút chốc rất nhiều người bắt đầu suy tư, đa số lấy thần niệm đem một chiêu vừa rồi bắt chước ấn vào thức hải của mình, chậm rãi thôi diễn sơ hở trong chiêu đó.
Nhưng lúc này có một người động bút. Mọi người đều chìm trong thức hải nghiên cứu phá chiêu, phút chốc không mấy ai chú ý có một mới bắt đầu động bút.
Chỉ mình ông lão râu bạc Công Tôn Việt là liếc Lục Nguyên một cái. Một thanh niên không nghiêm túc suy nghĩ, không lợi dụng thời gian một nén hương, không suy tư đã nhanh chóng viết xuống rồi, chắc chắn không viết bao nhiêu sơ hở được. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Chỉ một lát sau Lục Nguyên đã giao giấy lên, Công Tôn Việt dùng pháp thuật phong tờ giấy lại, bây giờ chưa kết thúc trắc nghiệm, trước không nhìn đán án giấy này, đợi mọi người giao lên hết rồi nhìn. Hơn nữa Công Tôn Việt không có hứng thú với đáp án, cho rằng là thanh niên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-son-tien-mon/1395704/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.