Hoa Sơn này không phải một mình Yến Thương Thiên, không phải của mình Sở Đoạn, cũng không là của Lục Nguyên mà là Hoa Sơn của mọi người.
Bầu trời thật là xanh.
Hạ Thanh Hạc nằm trên mặt đất, gã nhìn lên trời. Dù dùng Giải Thể Đan coi như mất cơ hội trùng kích đại đạo cảnh lục tầng nhưng Hạ Thanh Hạc không hối hận. Hạ Thanh Hạc hiểu rằng cuộc sống sau này của mình sẽ là giáo dục Hoa Sơn đệ cửu đại, đệ thập đại, cố gắng hết sức nghĩa vụ đệ bát đại.
Hoa rơi không phải vật vô tình, tan thành bùn đất, hơn nữa mình sẽ không chỉ dạy cho người nguyên khí tông nữa. Người nguyên kiếm tông, nguyên kiếm khí tông đều sẽ dạy hết. Những người này đều là hậu bối Hoa Sơn, hy vọng của Hoa Sơn.
Diệp Dương Dung thở nặng nề, còn sống, thật tốt. Giây phút bị trường kiếm của yêu ma đâm vào lưng, Diệp Dương Dung đích thực không có pháp lực, vốn cho rằng không thể gặp con trai mình nữa. Nhưng giây phút đó nguyên kiếm tông Tẩu Tỉnh Kiếm Tiên Lăng Lạc Thạch ra tay cứ giúp. Không chỉ là cứu giúp. Lăng Lạc Thạch dùng cánh tay trái đỡ nhát kiếm của yêu ma, bị chém đứt tay, kiểu liều mạng này Diệp Dương Dung chưa từng nghĩ đến. Kỳ thực Lăng Lạc Thạch không ngờ mình sẽ đi cứu người nguyên kiếm khí tông, chẳng qua trong không khí đó tự nhiên làm việc.
Diệp Dương Dung nói:
- Cảm ơn.
Lăng Lạc Thạch tất nhiên không để bụng, nói:
- Không cần cảm ơn.
Diệp Dương Dung không nói gì thêm, chỉ nhìn lên trời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-son-tien-mon/1395601/chuong-414.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.