Loảng xoảng! Loảng xoảng!
Từng trận tiếng chén vỡ cùng tiếng rượu vãi tung tóe vang lên, còn lại, mọi người đều ngây ngẩn một trận, không khí này sao lại quỷ dị như vậy, Hoàng Đế lão tử đột nhiên bước ra, há miệng bảo mình là heo!
Vậy bọn họ thì là cái gì? Binh đoàn heo chắc?
Xoạt một tiếng, mọi người đồng loạt đứng dậy, quỳ xuống trước Ngọc Sanh Hàn, thanh âm vang dội rất chỉnh tề, “Hoàng thượng hồng phúc tề thiên.”
“Phì.” Phía sau truyền đến một tiếng phì cười, Ngọc Sanh Hàn hơi quay đầu, thấy dáng vẻ không nhịn được cười của Hương Diệp khi nhìn cảnh này, cô đang nhìn Ngọc Sanh Hàn, trong mắt đầy ý cười.
Khóe miệng Ngọc Sanh Hàn lập tức tràn ra một nụ cười.
Chiến tranh lạnh bao nhiêu ngày, nhờ có nụ cười này của Hương Diệp mà cuối cùng cũng chấm dứt. Hoàng thượng và Hoàng hậu hòa hảo với nhau, gặp may còn có đám binh lính, ngươi cứ thử nhìn Hoàng đế điện hạ bước tới trước mặt nói mình là heo xem cảm giác như thế nào, nào có dám cười chứ, chỉ thấy rợn hết cả tóc gáy.
Ở lại dịch quán hai ngày, Tần Khê và Hương Nại Nhi càng gây gổ càng không thể can nổi, nhưng cũng thỏa sức tận hứng, Hương Diệp và Ngọc Sanh Hàn từ đầu đến cuối chỉ đứng xem diễn, thi thoảng hai người mở miệng, đều có hiệu quả đổ thêm dầu vào lửa cả.
Cho nên mới nói, chó dữ là chó không cắn người.
Tốn hơn mười ngày, cuối cùng cũng quay lại quốc đô, Minh Lam là thủ phạm chính gây ra sự kiện lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoa-si-hoang-hau/1618531/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.